Dứt lời, chính Mục Vỹ cũng ngẩn người.
Tru Tiên Đồ nói chuyện rồi kìa!
“Đúng, mà cũng không đúng!"
Một giọng nói không rõ là nam hay nữ lại vang lên trong đầu Mục Vỹ: "Nói đúng ra thì ngươi có thể coi Tru Tiên Đồ là một món bảo vật, còn ta là khí linh, một khí linh vô địch thiên hạ biết tranh luận!"
Khí linh?
Mục Vỹ có biết đến khí linh, nhưng hình như chỉ thần khí kỳ diệu mới có thì phải!
"Ngươi không cần phải nghĩ nữa làm gì, mà bớt lấy mấy thứ thánh khí, tiên khí hay thần khí gì gì đó mà ngươi biết để đánh giá Tru Tiên Đồ đi, ngươi sẽ không bao giờ biết được Tru Tiên Đồ lợi hại như thế nào đâu".
Khí linh mất kiên nhẫn nói: "Đám hoang thú biến dị này sẽ không ra tay với ngươi đâu, chúng không ngu, biết ngươi đã hấp thu hết hoang khí rồi thì muốn giữ được mạng sống, chúng sẽ phải nghe lời ngươi!"
“Thật không?"
"Ta lừa ngươi làm gì?"
"Nào nào, con thẳn lần bốn chân kia, cúi xuống để ta cưỡi nào!"
Mục Vỹ đa bắt đầu thu nghiệm ngay, gọi con than lan bốn chan rồi mỉm cười.
Cái chân bị Mục Vỹ chém đứt của nó đã mọc lại, nhưng nó lại ngẩn ra nhìn Mục Vỹ.
Cuối cùng, nó như không nhịn được nữa, đi về phía Mục Vỹ.
Bụp một tiếng, cái chân to đùng của nó đặt ngay trước mặt Mục Vỹ, làm bụi bay mù mịt.
"Ớ ... ngoan thật luôn này!"
Mục Vỹ ngạc nhiên.
“Vớ vẩn, không lẽ ta lừa ngươi chắc?", khí linh lại nói.
"Hoá ra ngươi biết nói, thế sao chuyên gia ngó lơ ta?", Mục Vỹ hừ nói: "Tốt xấu gì thì ta cũng là chủ nhân của ngươi cơ mà!"
“Ngươi mà cũng đòi ư?"
Tru Tiên Đồ cười lớn nói: "Hẹn kiếp sau nhé! Giờ ngươi yếu như sên, còn lâu ta mới thèm cái loại chủ nhân như ngươi, bây giờ chúng ta cùng lắm chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi".
"Hợp tác thế nào?"
“Ta giúp ngươi nâng cao cảnh giới, ngươi hỗ trợ ta khôi phục cảnh giới, để ta nhớ lại ký ức!”
Nhớ lại ký ức?
Mục Vỹ ngẩn người.
"Ta có nói thì ngươi cũng không hiểu đâu, giống như hoang khí từ thời thái cổ ấy. Tóm lại là ngươi giúp ta làm được việc thì ta sẽ lợi hại hơn!", Tru Tiên Đồ lạnh lùng nói: "Còn nếu ngươi mà lấy được những món đồ từ thời viễn cổ hay thậm chí là thái cổ thì ta cũng sẽ có thể hồi phục".
"Để trả công, ta sẽ cho ngươi toàn bộ thiên tài địa bảo trong Thần Không Bảo Động, đảm bảo đủ cho ngươi dùng đến Thần Vực luôn. Nếu ngươi may mắn, gặp được một vị kiếm khách tuyệt thế trong Thời Không Yêu Tái, biết đâu sẽ tìm được kiếm tâm của mình đấy".
Thần Không Bảo Động?
Thời Không Yêu Tái?
Mục Vỹ gật đầu, trong đầu bắt đầu mường tưởng.
Lần trước, hắn tình cờ đi vào trong không gian màu trắng, có lẽ đó chính là Thời Không Yêu Tái mà Tru Tiên Đồ nhắc tới, còn Thần Không Bảo Động thì chắc là một hang động sáng lấp lánh - nơi cất giấu bảo bối của Tru Tiên Đồ.
“Ta phải đi đâu để tìm những món đồ từ thời viễn cổ và thái cổ mà ngươi nói để khôi phục thực lực cho ngươi? Mà ngươi từ đâu đến? Tại sao lại bị thương? Những chuyện này ta đều không biết!"
"Sau này rồi ngươi sẽ rõ".
Tru Tiên Đồ bình tĩnh nói: "Còn muốn tìm được những bảo bối kia thì phải xem ý trời thôi, ngươi cứ làm từ từ, dẫu sao với thực lực bây giờ của ngươi thì chắc còn lâu lắm, nhưng lau may ta cung cho đuoc, nen khong can lo ve thoi gian".
"Ngoài ra, sở dĩ ta nói chuyện với ngươi là bởi những hoang khí viễn cổ này có thể rửa sạch thương tích cho ta, nhưng ta không thể kết nối với ngươi quá lâu được, vì thế không có chuyện gì thì đừng có làm phiền ta và ta cũng sẽ không phiền tới ngươi!"
"Ta biết rồi!"
Mục Vỹ gật đầu.
"À, ngươi có trên Đại Lục này có bảo vật gì không?", Mục Vỹ hỏi dò.
“Ý ngươi là khởi nguồn của Đại Lục ư?"
“Ùm", Mục Vỹ kích động đáp.
Quả nhiên là Tru Tiên Đồ biết!
“Ta khuyên ngươi quên thứ đó đi, bởi với thực lực hiện tại của ngươi thì dù có tìm thấy thì cũng chỉ có đường chết thôi. Thiên Vận Đại Lục không chỉ đơn giản là một đại lục bình thường đâu, rồi sau này ngươi sẽ biết!"
Nghe Tru Tiên Đồ nói chuyện, Mục Vỹ cảm nhận rõ sự mệt mỏi của nó.
"Sau này chắc chắn Thiên Vận Đại Lục sẽ là nơi giao tranh của các thế lực lớn, đến lúc ấy mới là chiến loạn thật sự, còn những người đó thì ta chỉ có thể nói là họ tham lam quá rồi".
"Ta biết rồi!"
"Chắc ngươi có cách để loại bỏ ma khí trong người ta chứ? Nửa năm rồi ta không tiến bộ được tẹo nào, bây giờ ... "
"Được, ta phải tặng quà gặp mặt cho ngươi chứ!"
Tru Tiên Đồ nói xong, Mục Vỹ chỉ thấy linh hồn ảo trong đầu mình bắt đầu rung lên, những luồng sức mạnh tinh thuần vô cùng dồi dào trong Tru Tiên Đồ dội vào.
Thần lực!