"Vẫn cứ không tiêu diệt được ma khí trong người!"
Trong đình viện, Mục Vỹ đứng dậy, ủ rũ thở dài.
Suốt một năm rưỡi vừa qua, không lúc nào hắn không nghĩ cách loại bỏ ma khí do ma đế Tra Khắc để lại trong cơ thể mình nhưng hoàn toàn không tìm ra giải pháp, Tru Tiên Đồ cũng không có phản ứng gì về chuyện này.
"Có khi phải dùng cách đó thật rồi!"
Mục Vỹ ngao ngán lắm rồi.
"Vỹ tiên sinh!"
Thấy Mục Vỹ ra ngoài, Hoang Thanh nhanh nhẹn kính cẩn nói: "Không biết Vỹ tiên sinh chuẩn bị đi đâu?"
"Vùng đất hoang ở núi Đại Hoang!"
Mục Vỹ mỉm cười gật đầu.
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, dẫn đường cho ta đi!", hắn bật cười.
"Không phải, không phải!", Hoang Thanh ngạc nhiên đáp: "Vỹ tiên sinh, người ta thường nói núi Đại Hoang là thánh địa của Đông Hoang bọn ta, nhưng có một điều ngươi chưa biết là trong núi cực kỳ nguy hiểm đấy!"
"Nguy hiểm lắm sao?"
"Chứ gì nữa!"
Hoang Thanh vội vàng khuyên nhủ: "Thứ nhất, núi Đại Hoang được bao phủ bởi hoang khí quanh năm, võ giả bình thường không thể hấp thụ hoang khí, nếu hấp thụ sẽ giống như hoang chủ vậy".
'Thảo nào ... "
"Thứ hai, ngài tài giỏi như thế mà hoang chủ vẫn không thể phục hồi triệt để, chỉ có thể nhờ cậy vào đan dược của ngài để kéo dài mạng sống, như thế đủ để hiểu mối nguy cơ tiềm tàng trong nui Đại Hoang lớn thế nào rồi!"
Thấy Hoang Thanh tỏ ra sợ hãi và buồn bã, Mục Vỹ thắc mắc hỏi: "Hoang Thanh, ngay từ đầu thánh địa của Đông Hoang đã là núi Đại Hoang rồi à?'
"Tất nhiên không phải!"
Hoang Thanh vội vàng đáp: "Mười nghìn năm trước, núi Đại Hoang là vùng đất trù phú, hoang chủ các đời đều muốn vào đó hành hương. Nhưng một ngày nọ, mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ lạ. Lạ nhất là sự việc hoang khí lan tràn khắp nơi, nó có sức phá hoại rất lớn đối với cơ thể võ giả".
"Mười nghìn nam trước ... "
Mối nghi ngờ trỗi dậy trong lòng Mục Vỹ.
"Đúng là vậy!"
Hoang Thanh nói tiếp: "Nếu chuyện đó không xảy ra thì chiến sĩ Đông Hoang bọn ta đã được làm lễ rửa tội tại núi Đại Hoang, thương thế cũng chuyển biến tốt rồi. Xưa giờ ở Đông Hoang không có thầy luyện đan cũng vì vậy. Trước đây nơi đó là thánh địa Đông Hoang, giờ đã thành nơi nguy hiểm nhất Đông Hoang rồi".
"Nếu không vì vậy, Đông Hoang đã đặt chân đến Trung Châu Đại Lục để được chiêm ngưỡng về khu vực được mệnh danh là Trung Thiên Hạ này rồi!"
"Thế sao không đi đi!"
"Đi u?"
Hoang Thanh thở dài nhìn Mục Vỹ một cách chán chường. Hắn ta nói nãy giờ mà Vỹ tiên sinh chẳng chú ý nghe gì cả.
Đại Hoang là một cái tên nghe rất quê mùa, nhưng chắc chắn nó phải có điểm gì đo đac biệt moi tro thanh thanh địa Đông Hoang muời nghìn nam trước.
Mặc dù không biết tại sao có sự thay đổi này nhưng Mục Vỹ vẫn rất tò mò.
Bên cạnh đó, điều quan trọng hơn cả là trong nui Đại Hoang chứa thiên thạch Thất Thải Lân. Hắn vẫn chưa tìm ra được cách nào có thể đả động đến ma khí trong cơ thể, đành thử dùng đan dược một lần xem sao.
Mục Vỹ biết đến thiên thạch Thất Thải Lân qua một lần tình cờ nghe Hoang Trạch Thiên nhắc đến.
Lúc này, đoàn người đã đến chân núi Đại Hoang.
Dãy Đại Hoang dài không quá một trăm dặm, nhìn bao quát sẽ thấy hình dạng của nó một con rồng khổng lồ đang nằm sấp trên mặt đất.
Nhìn kỹ, đỉnh núi hệt như đầu rồng đang ngẩng cao, cách mặt đất khoảng mười nghìn mét.
"Nơi này chính là núi Đại Hoang!", Hoang Thanh ngẩng đầu nhìn đỉnh núi mờ sương.
"Ngươi đứng ngoài đây chờ đi, ta vào trong xem sao. Đừng lo, có gì kỳ lạ là ta chạy ra ngay!"
"Ùm!"
Mục Vỹ mỉm cười đi vào.
"Vỹ tiên sinh!"
Đúng lúc này, một tiếng kêu cất lên, sau đó có bóng người vội vã chạy tới, hoảng hốt nhìn Mục Vỹ khiển trách: "Hoang Thanh, con làm cái gì vậy hả! Núi Đại Hoang nguy hiểm như vậy, sao con dám đưa Vỹ tiên sinh đến đây!"
"Đâu phải do con ... "
Hoang Thanh cúi đầu, lo lắng đáp.
"Vỹ tiên sinh, thật sự không vào núi Đại Hoang được đâu!", qua nửa năm, sự kính trọng Hoang Trạch Thiên dành cho Mục Vỹ càng lớn hơn trước.
Ông ta vốn tưởng mình sắp xuống mồ rồi, ai ngờ nhờ có Mục Vỹ mà nửa năm qua nội thương của ông ta ngừng chuyển biến xấu, bây giờ chỉ việc loại bỏ nó đi thôi. Theo như lời của Mục Vỹ thì thêm nửa nam nữa là khỏi luôn rồi!
"Không sao cả!"
Mục Vỹ thuyết phục lần nữa: "Hoang chủ, vết thương trên người ông do hoang khí trong núi Đại Hoang gây ra, nếu ta không đi vào điều tra cặn kẽ thì khó lòng trị tận gốc cho ông".
"Cũng xin ông yên tâm một điều là dù ta bị nhiễm hoang khí dẫn đến kinh mạch bị thối rữa, ta vẫn có khả năng luyện đan như cũ, không phải sợ gì cả. Đến bệnh của ông ta cũng chữa khỏi được mà, lo gì!"
Những lời này làm Hoang Trạch Thiên đấu tranh dữ dội.
"Ôi, thôi, nói thật cho cậu biết vậy!"
Dường như đắn đo suy nghĩ cũng không giải quyết được gì, ông ta thẳng thắn: "Trong núi Đại Hoang có một thứ có quan hệ mật thiết với mạch máu toàn bộ Thiên Vận Đại Lục, Đông Hoang ta bảo vệ nơi này suốt đời này qua đời khác chính là vì nó!"
"Không phải, thứ đó dù Vỹ tiên sinh có muốn trộm cũng không trộm được đâu, ta chỉ muốn nhắc nhở Vỹ tiên sinh cẩn thận là ưu tiên hàng đầu thôi. Không tìm được cách chữa tận gốc cho ta cũng không sao!"
"Được, ta hiểu rồi!"
Mục Vỹ nhoẻn môi cười rồi xoay lưng bước vào nui Đại Hoang, bước chân không một chút do dự.
Nếu thứ hiện giờ cả bốn dị tộc đều kiếm tìm đang ở trong núi Đại Hoang, đương nhiên hắn phải đi thăm dò trước rồi!