Mục Thần

Chương 621: Giết ma hoàng



Thế nhưng rõ ràng lão ta cũng không muốn giết hắn ngay lập tức mà vẫn chú ý tới cuộc chiến giữa Mục Thanh Vũ và bốn vị ma hoàng ở bên kia.

Lão ta không hề muốn nhanh chóng tiêu diệt Mục Vỹ để phải gia nhập vào cuộc đấu của năm người kia.

“Mục Vỹ, chúng ta đánh cược đi. Để xem kẻ bại trận là cha ngươi hay là bốn vị ma hoàng?”

“Ông nói đi!"

"Đương nhiên là bốn vị ma hoàng rồi!", Vỹ Thăng Không nói chắc nịch: "Ngươi không biết cha ngươi lợi hại tới mức nào sao? Hắn có bán thánh khí, lại công thêm Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể. Mặc dù bốn vị ma hoàng đều đang ở bước Chuyển Phách của cảnh giới Tam Chuyển nhưng chắc chắn vẫn sẽ thua".

“Thế ông còn tự tin cái gì?"

Lão ta chịu kéo dài thời gian, Mục Vỹ cũng vô cùng vui mừng. Theo thời gian, thực lực của hắn cũng khôi phục lại được đôi chút.

"Nhưng cha ngươi vẫn sẽ phải chết!"

"Tại sao?"

"Bởi vì Ma tộc không chỉ cử bốn vị ma hoàng tới đây!"

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ giật nảy mình, vội vàng nhìn sang Mục Thanh Vũ.

“Lão quỷ già, mau chạy đi!", hắn gào ầm lên: "Ở đây có ma đế!"

Mục Vỹ cơ hồ dùng hết sức bình sinh mà hét.

"Chạy? Ngươi tưởng Mục Thanh Vũ không biết à?", Vỹ Thăng Không cười phá lên: “Hắn biết đấy. Nhưng mà hắn cũng biết nếu hắn bỏ chạy, ngươi sẽ lập tức bỏ mạng ở nơi này!"

"Thế ta sẽ chết cho ông xem".

Mục Vỹ vừa dứt lời, bất ngờ chém ra một kiếm.

Thế nhưng dường như Vỹ Thăng Không đã đoán được điều này từ trước, chỉ châm chọc nhìn hắn, nhanh chóng gio kiếm Phá Hư đánh bật kiếm Hắc Uyên trong tay hắn.

Tiếng va chạm thanh thuý vang lên. Kiếm Hắc Uyên trong tay Mục Vỹ bỗng biến mất. Hắn bất thình lình nhả ra một viên Tịch Diệt Lôi Châu.

Tịch Diệt Lôi Châu đâm thẳng vào tay trái của Vỹ Thăng Không rồi nổ tung. Cánh tay trái của lão ta be bét máu thịt rũ xuống bên người.

"Chết tiệt!"

Đòn tấn công này đã chọc lão ta tức điên lên.

Kiếm Phá Hư xé gió lao tới, đâm trúng ngực Mục Vỹ.

Hắn giơ tay kẹp chặt lưỡi kiếm, hét lớn một tiếng.

“Nổ!”

Âm ...

Tiếp đó, một tiếng nổ đùng đoàng vang lên giữa hai người họ.

Tịch Diệt Lôi Châu có thể huỷ diệt cả một võ giả cảnh giới Niết Bàn. Thế nhưng Mục Vỹ biết rõ đối với cao thủ cảnh giới Tam Chuyển như Vỹ Thăng Không thì nó không thể làm gì được.

Phụt ...

Mục Vỹ lùi mạnh về phía sau. Kiếm Phá Hư màu đen ở trước ngực sáng lập loè đang không ngừng hút cạn máu trong người hắn. Khoé miệng hắn trào ra máu tươi. Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

Chỉ một lát sau, toàn thân hắn bắt đầu run lẩy bẩy, trông có vẻ vô cùng đau đớn

Phá Hư Kiếm chính là bảo vật hàng đầu của nhà họ Vỹ, đương nhiên có uy lực khác với những vũ khí khác.

"Á ... á ... Mục Vỹ, ta phải lấy mạng ngươi, chết đi!"

Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng. Vỹ Thăng Không khổ sở ôm lấy bả vai trái. Vụ nổ vừa rồi đã nổ bay cánh tay trái của lão ta.

Lão ta biết Tịch Diệt Lôi Châu do Mục Vỹ chế tạo ra có uy lực kinh người. Cánh tay trái bị nổ nát bét của lão ta không có cơ hội mọc lại được nữa.

Ánh mắt lão ta nhìn Mục Vỹ tràn đầy lửa giận.

Mục Vỹ dùng hai tay nắm chặt kiếm Phá Hư, toàn thân không ngừng run rẩy. Tiếng lưỡi kiếm rạch vào da thịt lọt vào tai mỗi người.

Hắn thở hổn hen rút kiếm ra khỏi ngực mình, trước mắt bỗng tối sầm lại.

Tiếng cạch cạch vang lên. Chiếc vòng băng ở cổ tay hắn tức thì nổ tung, biến thành một luồng khí lạnh đóng băng kiếm Phá Hư.

“Lão già kia, tới giết ta đi, tới đi!"

Mục Vỹ bật cười nhìn Vỹ Thăng Không, trên mặt lộ vẻ kiên quyết.

Bị dồn vào đường cùng chỉ còn cách đánh trả!

Từ trước đến nay hắn chưa từng hối hận vì những việc mình đã làm, lại càng không hối hận vì hậu quả mà chúng gây ra.

Võ đạo của hắn chan chứa tình yêu. Hắn không bao giờ muốn dứt bỏ bất cứ thứ gì, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng thế.

“Ngươi muốn chết chứ gì?”

Vỹ Thăng Không bàng hoàng phát hiện bản thân không thể điều khiển được kiếm Phá Hư, lập tức lao vụt tới trước mặt hắn.

Lão đánh ra một đòn, lực hút mạnh mẽ từ lòng bàn tay lão ta khiến máu tươi chảy ào ào từ vết thương trên ngực Mục Vỹ.

“Lão già kia, ông có muốn nếm thử uy lực của tám tầng hồn đàn nổ tung không?"


Mục Vỹ phá lên cười, ánh mắt kiên định nhìn Vỹ Thăng Không.

Nhưng đúng lúc này, bầu trời vốn đã ảm đạm vì bị ma khí tràn ra hoàn toàn tối sầm lại.

Tiếp đó, một tiếng hét thảm vang lên. Một trong bốn vị ma hoàng là Đặc Lạc Khắc đột nhiên tái nhợt mặt mày, rống lên một tiếng thảm thiết rồi rơi tõm xuống, ma khí trên người tức thì tiêu tán.

Chết tươi tại chỗ!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv