Trông thấy cảnh tượng này, Vỹ Thăng Không chỉ thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
Chết rồi!
Đặc Lạc Khắc là một trong bốn ma hoàng, cường giả cảnh giới Tam Chuyển mà lại chết ư?
Vỹ Thăng Không cảm thấy chân tay mình dần lạnh buốt.
"Đặc Lạc Khắc!"
Một trong bốn đại ma hoàng đã chết, nhóm ba ma hoàng Đại A Ma gào lên.
Nhưng người thấy kinh hãi nhất là Vỹ Thăng Không.
Lão ta không ngờ bốn đại ma hoàng lại bại trong tay Mục Thanh Vũ, hơn thế nữa Mục Thanh Vũ còn có thể giết chết một trong bốn ma hoàng!
"Con người đê tiện kia, chết đi!"
Ba đại ma hoàng còn lại nhìn Mục Thanh Vũ rồi không nhịn được mà hét lên.
Nhưng sau đó, ba bọn họ lại đứng im tại chỗ bất động.
Ba món thiên khí cực phẩm của bốn bọn họ bao vây Mục Thanh Vũ, nhưng sau đó đã quay lại giết một trong số họ.
Bọn họ không thể chịu nổi nỗi nhục nhã này.
Bây giờ, khi nhìn Mục Thanh Vũ, bọn họ không còn một chút vẻ khinh thường nào nữa.
Ma khí cuồn cuộn ở phía chân trời ngày một kịch liệt.
Mục Thanh Vũ có vẻ lo lắng khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Với nhãn lực của mình, ông ấy biết rõ trong màn ma khí ấy là sức mạnh lớn tới cỡ nào.
Một bóng người chợt xuất hiện trong màn ma khí ấy rồi đáp xuống.
Có tiếng uỳnh uỳnh vang lên, ngay sau đó ma khí ngất trời chợt dừng lại, bóng người đó đứng vững vàng trong ma khí cao hàng vạn trượng ấy, đôi mắt đen tối nhìn chẳm chằm xuống phía dưới.
"Tra Khắc ma đế đại nhân!"
Thoáng cái, nhóm Đại A Ma đã quỳ xuống với vẻ khiếp sợ.
“Vô dụng!"
Nhìn ba ma hoàng cao ngạo, bóng người đó mắng một câu rồi vung tay.
"Ba tên vô dụng!", Tra Khắc tức tối quát: "Một con người nhỏ bé mà khiến các ngươi chật vật đối phó thế sao? Thế ta giữ lại các ngươi còn có tác dụng gì nữa?"
"Xin ma đế đại nhân bớt giận, tên này đã lấy được ... "
"Câm miệng! Cút ... "
Hư ảnh đó nhìn nhóm Đại A Ma rồi quát, sau đó vỗ tay một cái, có ba tiếng động vang lên, đám Đại A Ma lập tức hộc máu rồi ngã vật ra.
“Mục Thanh Vũ, ngươi là người có vận khí lớn, đáng lẽ không nên làm vậy. Con trai ngươi đâu thể sống mãi, ngươi làm thế là trái ý trời", Tra Khắc nhìn Mục Thanh Vũ rồi nói.
“Ý trời ư? Ha ha ... "
Mục Thanh Vũ cười lớn nói: "Tra Khắc, thiên hạ rộng lớn, ngươi có biết ý trời là gì không? Mục Thanh Vũ ta sẽ không để con trai mình bị liên luy, đó mới là ý trời trong cách hiểu của ta".
“Ngu xuẩn!"
Tra Khắc lắc đầu nhìn Mục Thanh Vũ, sau đó lại quay sang nhìn Mục Vỹ.
"Tên này đáng chết!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Tra Khắc điểm ngón tay, soạt soạt, một ngón tay đã biến thành bạch cốt rồi lao về phía Mục Vỹ.
Hư ảnh của kiếm Hắc Uyên xuất hiện trước mặt Mục Vỹ, hắn nắm lấy kiếm Phá Hư.
Uỳnh ...
Song, dù đã phòng bị đâu ra đấy, nhưng ngón tay bạch cốt đó vẫn phóng tới với khí thế không gì cản được.
Tiếng ầm ầm vang lên, Mục Vỹ chỉ thấy không gian trước mặt mình đã biến thành ảo ảnh.
Ảo ảnh bạch cốt đó nổ tung, ma khí cuồn cuộn khắp trời rồi bay về phía Mục
Vỹ.
Vù một tiếng, ma khí tản ra, còn Mục Vỹ vẫn đứng im tại chỗ.
Nhưng bây giờ, toàn thân hắn đã hiện lên một màu đen tuyền, ma khí cuồng bạo như đang khuấy động từng kinh mạch của hắn.
“Vỹ Nhi!"
Mục Thanh Vũ khẽ hô lên một tiếng, định xông ra.
Nhưng Tra Khắc đó cũng khẽ hô lên, ngay sau đó toàn bộ sức mạnh của trời đất như bị khống chế, di chuyển của Mục Thanh Vũ trở nên chậm chạp.
Lúc này, Mục Vỹ chỉ thấy mọi thứ xung quanh mình rất mơ hồ, đến chính hắn cũng như sắp biến mất.
“Mục Thanh Vũ, ta sẽ giết hắn trước rồi xử lý ngươi sau. Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể của ngươi rất lợi hại, nếu ta dùng sức mạnh thật sự của mình thì giết ngươi quá đơn giản. Nhưng cường giả cảnh giới Vũ Tiên không thể phát huy hết thực lực ở nơi mà Vỹ tôn giả đã để lại cấm chế, nhưng với sức mạnh của ta muốn đàn áp ông thì rất đơn giản".
Nói rồi, Tra Khắc giơ tay lên, ngay sau đó một bàn tay bạch cốt đã bay xuống người Mục Vỹ.
Tiếng đổ vỡ vang lên hàng chục phút mới dừng lại.
Mục Vỹ đã hoàn toàn biến mất trong đống đổ vỡ.
“VỹNhi!"
Mục Thanh Vũ có vẻ tuyệt vọng, vì ông ấy không thể tìm thấy Mục Vỹ trong các thi thể đã bị nổ tung ấy.