Chỉ là tiếng nhắc nhở này vang lên quá muộn!
Âm ...
Ầm ầm ầm ...
Ngay sau đó, tiếng nổ ầm vang khắp thành Đông Vân, khiến đất trời rung chuyển.
Giờ phút này, toàn bộ đều bị nổ tung.
Tất cả mọi thứ đều bị tám viên Cửu Thiên Lôi Châu nổ tan thành tro bụi.
Tiếng ầm ầm kéo dài gần chục phút mới ngừng. Các võ giả cảnh giới Niết Bàn đang bay lơ lửng trên không trung đều bị dư âm vụ nổ là sức mạnh lôi chấn động rơi thẳng vào trong vụ nổ.
Đội quân hai trăm nghìn người của Ma tộc và gần chục nghìn cao thủ của Thất Tinh Môn đều biến mất. Thỉnh thoảng có mấy bóng người bay ra khỏi làn khói xám mù mịt bao quanh điện Khiếu Nguyệt cũng vô cùng thê thảm, tay chân đứt lìa.
Một vụ nổ khiến người ta chìm vào tuyệt vọng!
“Vỹ Thăng Không, ông thấy sao?"
Trên gương mặt tái nhợt của Mục Vỹ lộ ra một nụ cười mỉm. Hắn nhìn Vỹ Thăng Không châm chọc hỏi.
Tám viên Cửu Thiên Lôi Châu đủ để nổ tung xác ông đấy.
"Được lắm, Mục Vỹ. Ngưoi không còn tám viên Cửu Thiên Lôi Châu nữa, để xem bây giờ ngươi còn chống lại ta bằng cách nào?", lão ta cười phá lên: "Sự sống chết của Ma tộc thì liên quan quái gì tới ta? Bọn chúng chết là đáng đời. Nhưng ngươi không còn thủ đoạn giữ mạng nữa, ngươi chống lại ta kiểu gì? Chỉ bằng thứ kiếm tâm nửa mùa ngươi còn chưa lĩnh ngộ được hết kia sao?"
Giờ phút này, khí thế toàn thân Vỹ Thăng Không đã hoàn toàn thay đổi. Thanh kiếm Phá Hư trong tay lão ta loé lên ánh sáng khát máu.
"Ta biết ngay là ông vẫn còn giấu giếm thực lực mà".
Mục Vỹ cười khổ nói: "Làm sao lão cáo già nhà ông có thể dễ dàng bày hết mọi thủ đoạn của mình ra được. Thực ra không cần dựa vào bốn vị ma hoàng, ông vẫn có thể phá vỡ Huyền Vũ Phi Thiên Trận”.
“Không sai, nhưng nếu làm vậy, bây giờ người chết ở đây sẽ là đệ tử của nhà họ Vỹ bọn ta".
Vỹ Thăng Không chế giễu nói: "Ngươi đã từng nghĩ tới hôm nay ngươi sẽ bỏ mạng lại đây chưa?"
"Từng nghĩ tới rồi. Nhưng mà ông có từng nghĩ hôm nay sẽ là ngày chết của ông không?"
"Chuyện đến nước này vẫn còn mạnh miệng!"
Sắc mặt lão ta trở nên lạnh lẽo. Lão ta vung tay xông thẳng lên trước.
Bấy giờ, Mục Vỹ cũng vung tay lên tạo ra một luồng khí vô hình trôi nổi giữa không trung. Điện Khiếu Nguyệt đang sừng sững giữa thành Đông Vân tức thì biến mất tăm.
Dường như điện Khiếu Nguyệt khổng lồ kia đã bị không gian nuốt chửng, không còn chút dấu vết gì.
Sau khi vung tay lên, sắc mặt Mục Vỹ lại càng tái nhợt, khoé miệng trào ra máu tươi.
"Hừ, bọn họ thoát được thì đã sao? Ta nói cho ngươi biết, đã là cao thủ thì phải chịu kiếp sống cô độc, phải buông bỏ hết thảy. Ngươi không nỡ vứt bỏ thì sẽ tự rước lấy phiền phức".
“Im đi!"
Mục Vỹ nổi giận mắng: "Cao thủ phải cô độc thì trở thành cao thủ còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ chỉ để tự chơi tự vui, cả ngày nghe một đám người sợ sệt ông nịnh nọt ông sao?"
"Ông không thấy bản thân rất giống một kẻ ngốc à?"
"Chỉ người sống mới có quyền quyết định là đúng hay sai. Thật đáng tiếc, ngươi sẽ không thấy được điều đó!", Vỹ Thăng Không nói: "Ngươi nghĩ bây giờ thả bọn họ đi thì bọn họ có thể thoát chết sao? Không có mùa xuân đấy đâu!"
Lão ta lạnh lùng bước lên một bước, toả ra áp lực khủng bố dồn ép Mục Vỹ.
Mà lần này, Mục Vỹ thực sự không còn sức chống đỡ nữa.
Chiến đấu không ngừng nghỉ khiến hắn bị tiêu hao quá nhiều sức lực. Hồn đàn bị phá rồi lại lập vốn đã hao tổn rất nhiều chân nguyên của hắn, lại cộng thêm một kiếm chém chết Tinh Hoài Ngọc và đưa điện Khiếu Nguyệt rời khỏi thành Đông Vân.
Đúng là hắn đã bị ép tới cực hạn.
Giờ phút này trông thấy Vỹ Thăng Không đang lao tới, hắn vẫn không cam lòng từ bỏ.
Người đã chết một lần sẽ còn e sợ cái chết nữa sao?
Đương nhiên là không!
Kiếm Hắc Uyên lại xuất hiện trong tay hắn. Hiện giờ toàn bộ sức mạnh trong tám tầng hồn đàn của hắn đều được tập trung vào thanh kiếm.
Lúc này thứ duy nhất hắn có thể dựa vào chính là kiếm tâm của hắn.
Mặc dù kiếm tâm này vẫn chưa thành hình, thế nhưng uy lực của nó cao hơn kiếm thế đỉnh phong gấp cả chục lần.
Trước mắt chỉ có thể liều chết một trận mà thôi.
“Giết!"
Mục Vỹ hét lớn một tiếng rồi điên cuồng lao ra, cả thân bay vọt lên không trung. Kiếm Hắc Uyên trong tay hắn tản ra khói đen lượn lờ, sức mạnh sấm sét và thiên hoa vây quanh.
Tiếng động ầm ầm vang lên. Hai bóng người va chạm vào nhau.
Giữa ánh lửa loé lên, hai bóng người quấn lấy nhau không phân biệt nổi ai với
ai.
"Mục Vỹ, ngươi mới chỉ lĩnh ngộ được chút kiếm tâm chưa hoàn chỉnh, vốn dĩ không đủ để mang ra thực chiến. Vậy nên tốt nhất hãy dập tan hi vọng nhỏ bé kia của ngươi đi".
"Ta cũng đâu thể đứng im cho ông chém chết được?"
“Lão cáo già nhà ông nói nhảm nhiều quá!"
Giờ phút này, hắn bỗng thấy bình tĩnh lạ thường. Dù cho tám tầng hồn đàn của mình thua xa đối thủ nhưng hắn vẫn luôn tỉnh táo quan sát lão ta.
Cao thủ cảnh giới Tam Chuyển, Chuyển Thể, Chuyển Hồn, Chuyển Phách. Trong quá trình nâng cảnh giới, dù đang ở bước chuyển nào cũng sẽ tồn tại sơ hở trong tu vi.
Lúc này hắn đang tìm kiếm sơ hở của Vỹ Thăng Không.