"Kẻ phải chịu chết là ngươi mới đúng!"
Mục Vỹ cười lạnh, đạp chân một cái. Trong tầng hồn đàn thứ tám dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen.
Trông bóng đen đó cực kỳ khủng bố, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện ra nó là một kiếm ảnh.
Kiếm ảnh ấy lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng trông như tán loạn thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một sức mạnh khủng khiếp đang ngưng tụ.
"Kiếm ... tâm!"
Trông thấy cảnh tượng này, Tinh Hoài Ngọc hốt hoảng lùi lại về sau.
Thế nhưng kiếm ảnh đen sì kia lại không ngừng lao thẳng về phía gã ta.
Đứng trước nhát kiếm kia, gã ta ngơ ngác không biết phải tránh né như thế nào.
Kiếm tâm!
Đây chính là sự hùng mạnh vượt xa kiếm thế mà mỗi một kiếm khách đều ước mơ tha thiết có được. Kiếm khách lĩnh ngộ được kiếm tâm có thể giết người trong vô hình, tham chí không co kiem cung đanh thang được. Uy lực của một nhát kiếm có thể đấu lại trời đất, sức mạnh vô cùng khủng bố.
Nếu nói kiếm ý là lĩnh ngộ của bản thân võ giả đối với kiếm, là sự kết hợp giữa kiếm với người thì kiếm thế chính là sự kết hợp giữa võ giả và thiên địa, dựa vào uy thế của thiên địa.
Mà kiếm tâm chính là uy thế nắm giữ thiên địa của võ giả, sử dụng thiên địa cho riêng mình, uy thế cũng phải tuân theo võ giả.
Gio phut này, dường như Mục Vỹ đa mơ hồ tìm thấy kiem tâm. Trong tang hồn đàn thứ tám có một kiếm ảnh lướt qua càn quét hết thảy.
Tinh Hoài Ngọc hoàn toàn ngơ ngác tại chỗ, toàn thân như đang bị giam cầm, đứng chết trân trơ mắt nhìn kiếm ảnh kia xuyên qua người mình.
Tiếng xé gió vèo vèo vang lên. Gã ta vẫn đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích.
Một cơn gió nhẹ thoáng thổi qua. Gã ta trợn tròn mắt nhìn chẳm chằm bầu trời cao vời vợi, ánh mắt mang theo sự không cam lòng, cơn giận dữ và cả sự chấn động.
Làm sao gã ta có thể cam tâm chết dưới tay Mục Vỹ như vậy được?
"Thất ca!"
Thấy thế, Tinh Bất Nhiên giật mình kinh hãi.
Hồn đàn của Mục Vỹ bị phá ra rồi lập lại để tôi luyện tầng hồn đàn thứ tám. Thế nhưng nào có ai ngờ trong lúc tôi luyện hồn đàn, hắn lại lĩnh ngộ được kiếm tâm vô cùng hiếm có.
So với kiếm thế, kiếm tâm không còn là con người bị thiên địa khống chế nữa, mà là thiên địa bị kiếm khách điều khiển.
“Tinh Bất Nhiên, các ngươi đang làm cái quái gì vậy?"
Đúng lúc này, Vỹ Thăng Không đột nhiên lớn tiếng quát.
Tinh Diệt Không bị Lôi Châu nổ tung là ngoài ý muốn. Thế nhưng Tinh Hoài Ngọc bị một kiếm của Mục Vỹ đoạt mạng lại là chuyện quái quỷ gì?
Ba cao thủ cảnh giới Tam Chuyển liên hợp lại không phải là đối thủ của một võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám sao?
“Lão già chết tiệt câm miệng đi!"
Lúc này, Tinh Bất Nhiên cũng đang bừng bừng lửa giận. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến hắn ta không kịp lấy lại tinh thần nên mới bị Mục Vỹ bắt được sơ hở.
Chỉ là đến khi phản ứng lại được rồi, hắn còn có thể giết được Mục Vỹ hay không?
“Lũ vô dụng!"
Vỹ Thang Không tức gian het am lên, bỏ qua Mục Thanh Vũ lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
Mười cao thủ cảnh giới Tam Chuyển vây giết hai cha con Mục Vỹ, vậy mà giờ đây bọn họ lại bị tiêu diệt mất hai người.
Người của Thất Minh Môn đúng là toàn ăn hại!
“Mục Vỹ, ngươi ăn may lĩnh ngộ được kiếm tâm, quả thật khiến người khác phải sửng sốt!", lão ta nắm chặt kiếm Phá Hư trong tay, ánh mắt nhìn Mục Vỹ tràn đầy sát khí.
"Nhưng mà chắc ngươi cũng chưa biết tới thủ đoạn của nhà họ Vỹ bọn ta đâu nhỉ?"
Lão ta quát khẽ một tiếng, tức thì ra đòn tấn công. Kiếm Phá Hư như ẩn như hiện, không ngừng biến hoa trong tay lao ta rồi lại xuat hiện thêm lần nữa.
Sự biến hoa này vô dùng kỳ diệu.
Keng ...
Khi Vỹ Thăng Không áp sát Mục Vỹ, trong hồn đàn dưới chân hắn chợt xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen. Hắn lập tức cầm kiếm trong tay.
Trông bề ngoài thanh trường kiếm màu đen kia không khác kiếm Hắc Uyên một tí nào. Thế nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy nó hơi kỳ ảo.
"Kiếm Phá Hư là bảo vật tối cao của nhà họ Vỹ bọn ta. Ngươi cho rằng nó chỉ có chút biến hoa như vậy thôi sao?", sắc mặt Vỹ Thăng Không trở nên lạnh lẽo. Lão ta giơ kiếm chém xuống.
Tiếng xé gió vù vù vang lên không ngớt. Vô số kiếm khí tản ra bốn phía như rồng đang nhảy múa.
Tiếp đó vang lên tiếng va chạm chói tai. Mục Vỹ giơ kiếm Hắc Uyên ảo kia như hóa thành vật thật che chắn trước người.
Động tác đơn giản thuần tuý, không hề có bề ngoài hoa mỹ.
Tiếng leng leng vang vọng. Mục Vỹ giơ kiếm đỡ lấy luồng kiếm khí ảo ảnh kia, khiến chúng không thể phá vỡ phòng ngự của hắn.
Một nhát kiếm đơn giản như vậy đã có thể cản lại toàn bộ lực công kích.
Thoạt nhìn khó mà tin tưởng nổi.
"Được, được lắm. Mục Vỹ, ngươi rất giỏi. Tiếc là ngươi có giỏi đến đâu cũng không thể cứu được hết bọn họ, đúng chứ?"
Sát khí dạt dào nổi lên trong mắt Vỹ Thăng Không.
Lão ta cũng không biết tại sao từ sau khi Mục Vỹ đạt tới tầng thứ tám của cảnh giới Niết Bàn, lĩnh ngộ được kiếm tâm thì khả năng phòng ngự của hắn lại mạnh tới mức biến thái như vậy.
Lão ta cười lạnh nhìn xuống phái dưới. Đám người Vỹ Minh đang kiên quyết chống chọi với Ma tộc và Thất Tinh Môn.
"Ta sẽ chống mắt lên xem ngươi có thể bảo vệ được bao nhiêu người!"
Sắc mặt Vỹ Thăng Không lạnh như băng. Lão ta bước lên chém kiếm Phá Hư xuống.
Rầm ...
Ngay khi lưỡi kiếm kia chém xuống, toàn bộ khu vực bên dưới thành Đông Vân đều vang vọng tiếng đổ ngã. Mấy trăm võ giả bị kiếm khí lan tới người đều bị ngọn lửa đen sì thiêu đốt, đau đớn kêu gào thảm thiết.