“Giết!"
Mục Vỹ giơ tay chỉ hướng, bảy ảo ảnh kiếm lao thẳng về phía bảy tấm lụa sao trời của Tinh Bình Ngọc.
Kiếm thế khủng bố bừng bừng phát ra.
Uỳnh uỳnh uỳnh ...
Gần như cùng một lúc, Tinh Bình Ngọc cũng không nhịn nổi nữa. Thất Tinh Đấu Thiên Bàn bay thẳng lên không trung, vang lên tiếng lộp bộp.
"Giết hắn!"
Tinh Bình Ngọc quát lớn, giơ tay điều khiển Thất Tinh Đấu Thiên Bàn tấn công Mục Vỹ.
Âm ...
Nguồn năng lượng khủng khiếp tràn ra cả ngoài thành Đông Vân, tiếng nổ ầm vang khiến mọi người căng thẳng tột độ.
Thậm chí đến cả Huyền Vũ Phi Thiên Trận vẫn luôn sừng sững vững vàng cũng tản ra dao động cuồng bạo mãi không thể xua tan.
Quá mạnh!
Sau lần va chạm này, mọi người mới cảm nhận được lực bộc phát khiếp người của hai người họ.
"Mau truyền tin cho ma sử đại nhân. Thực lực của minh chủ Vỹ Minh Mục Vỹ mạnh mẽ không thể xem thường. Hy vọng ba vị ma sử đại nhân mau chóng chi viện".
“Vâng!”
Thấy cảnh tượng này, Tử Nặc cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Mục Vỹ dùng cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy đối đầu với Tinh Bình Ngọc có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín và một chiếc thiên khí trung phẩm mà vẫn có thể đánh ngang sức ngang tài.
Hắn làm minh chủ có thể phát triển Vỹ Minh lớn mạnh như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, không thể chỉ dựa vào bom đạn.
Tâm tính, thực lực, mục tiêu, xem ra hắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài
Lúc trước đúng là bọn họ đã coi thường hắn.
Cùng lúc đó, Tinh Bình Ngọc ở giữa không trung cũng khó nén nổi kinh ngạc.
Hắn ta không ngờ thực lực của Mục Vỹ lại mạnh tới vậy.
Dựa vào đâu? Tại sao lại như vậy?
Hắn ta là võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, trong khi Mục Vỹ mới chỉ vẻn vẹn ở tầng thứ bảy. Chênh lệch giữ hai bọn họ quá lớn.
"Đấu Thiên Dời Núi!"
Hắn ta khẽ quát một tiếng, ánh mắt tràn ngập sát khí, vừa nhấc tay lên liền có tiếng ầm ầm vang dội. Bên trong Thất Tinh Đấu Thiên Bàn chợt có một ngọn núi cao ngất ngưỡng mọc ra.
Ngọn núi vừa nhô lên đã đập xuống chỗ Mục Vỹ.
“Cút!"
Sau tiếng quát này, Mục Vỹ chém kiếm Hắc Uyên ra.
Tiếng nổ đùng đùng vang lên. Ngọn núi cao khổng lồ kia bị nhát kiếm này chém tan thành đá vụn, lập tức đổ sụp xuống.
Chiến sĩ Ma tộc phải chịu khổ rồi.
Nhát kiếm kia nhanh như chớp. Với tốc độ này dù là một chiếc lá cũng có sức sát thương cực kỳ lớn, huống chi là hòn đá.
Mấy chục nghìn chiến sĩ Ma tộc đứng ở phía dưới bị vô số đá tảng rơi trúng, đau đớn kêu gào thảm thiết.
“Mã Đan, ta bảo các ngươi lùi xuống rồi cơ mà? Lũ ăn hại!”
Thấy thế, Tử Nặc tức giận gào ầm lên: "Mục Vỹ, Tinh Bình Ngọc, hai người các ngươi đánh nhau cũng đừng hại tới chiến sĩ Ma tộc của ta!”
“Cút!”
“Cút!"
Hai người đồng loạt lên tiếng đáp lại tiếng hét của Tử Nặc.
Cô ta sững sờ tại chỗ, há hốc mồm không nói nên lời.
Trước mắt cô ta không muốn đắc tội với hai người họ. Lỡ như họ nổi giận quay ra tấn công, đội quân mấy triệu người của Ma tộc ở đây cũng chẳng đủ nhét kẽ răng.
"Đáng chết!"
Tinh Bình Ngọc nhìn chằm cham Mục Vỹ, khoe miệng run rẩy, rõ ràng đang vô cùng tức giận.
Thất Tinh Đấu Thiên Bàn là thiên khí trung phẩm mà môn chủ giao cho hắn ta để đối phó với cao thủ các thế lực khác trong chuyến hành trình xâm lược Trung Châu lần này.
Thế nhưng bây giờ mới đụng phải Mục Vỹ mà hắn ta đã chịu thiệt không ít.
Nếu chuyện mất mặt này truyền tới môn phái, chắc chắn hắn ta sẽ bị các huynh đệ khác cười nhạo.
"Thôi bỏ đi, vì mỹ nữ!"
Dường như hắn ta đã hạ quyết tâm, bàn tay mở rộng vung vẩy ở giữa. Bên trong Thất Tinh Đấu Thiên Bàn tản ra ánh sáng sao trời.
Ngay khi tiếng ầm ầm vang vọng, đám người thánh địa Trì Dao muốn tấn công thành Đông Vân đều run lẩy bẩy.
Tiếp đó, lượng sức mạnh sao trời khổng lồ và chân nguyên lập tức bị rút khỏi người những võ gia kia.
Tiếng nổ vang lên không ngớt.
Thoắt cái, mấy chục nghìn cao thủ cảnh giới Niết Bàn có thực lực mạnh mẽ của thánh địa Trì Dao đồng loạt nổ tung thành mưa máu.
Hắn ta nhìn Mục Vỹ với ánh mắt độc địa.
Còn Tiêu Doãn Nhi đứng trên tường thành, trông thấy vô số đệ tử của thánh địa Trì Dao kêu lên đau đớn, thậm chí còn bị nổ tung, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Mấy đệ tử của thánh địa Trì Dao đứng bên cạnh cô ấy đều thầm kinh hãi.
May mà bọn họ chịu đi theo thánh nữ tới Vỹ Minh. Nếu không giờ phút này, số phận của bọn họ sẽ chẳng khác gì đám người ở dưới kia.