"Mọc lại? Đợi kiếp sau đi!"
Mục Vỹ hừ lạnh nói: "Thanh kiếm Hắc Uyên này của ta rất khác biệt. Ngươi muốn hắn ta được mọc lại hả? Trừ khi hắn ta chết!"
Mục Vỹ đã hợp nhất toàn bộ sức mạnh thiên hoa, Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ Thể Điện và Hắc Ngục Ngân Thủy vào kiếm Hắc Uyên. Nó không chỉ là chém nhát nào đứt nhát đó mà còn chặt đứt ngọn nguồn gốc rễ.
Muốn mọc lại?
Dù có tìm được bảo vật thần kỳ tới đâu cũng không thể làm được!
“Mục Vỹ, ngươi đáng chết!"
Sắc mặt Tử Yên lạnh hẳn xuống, muốn xông lên giết hắn.
"Kẻ đáng chết là ngươi!"
Cơ thể Tần Mộng Dao chợt loé sáng, năm tầng hồn đàn dưới chân cô sáng bừng.
Hồn đàn của cô chính là do thần phách Băng Hoàng ngưng tụ thành, không cần tới bất kỳ bảo vật gì mà nó vẫn có thể không ngừng lớn mạnh theo sự thức tỉnh của sức mạnh linh hồn.
Giờ phut này, dưới chân cô là nam tang thần đàn từ thần phách Bang Hoàng, khí lạnh tràn ngập khắp nơi.
Tuy Tử Yên là cao thủ cảnh giới Hồn Đàn tầng thứ tám nhưng khi đối đầu với Tần Mộng Dao lại chẳng hề chiếm được ưu thế gì!
Hai người họ chênh lệch ba tầng hồn đàn, thế nhưng Tử Yên lại không làm gì được Tần Mộng Dao.
"Nào các huynh đệ Ma tộc, các ngươi xem kịch xong cũng nên đi rồi đấy!", Mục Vỹ lạnh giọng nói với đám người Tử Nặc.
Nghe Mục Vỹ nói vậy, bốn vị ma vương Tử Nặc, Tử Tước quay sang nhìn nhau rồi đồng loạt lùi lại.
Hiện giờ bọn họ đấu không lại Mục Vỹ.
Đội quân Ma tộc bốn triệu người, nhìn có vẻ rất có khí thế. Tuy nhiên bọn họ không có năng lực phá Huyền Vũ Phi Thiên Trận.
Ngược lại Mục Vỹ lại có bom Lôi Viêm, làm sao bọn họ đối phó nổi?
Mấy triệu lính của Ma tộc gặp phải bom đạn cũng chẳng chống đỡ được bao lâu!
Mà cùng lúc đó, Mục Vỹ lại nhìn sang Tinh Bình Ngọc đang đau đớn rên rỉ: "Đừng có kêu nữa! Chết thì "thằng em" dựng lên trời, không chết thì sống vạn năm. Mất mỗi "thằng em" cũng khóc lóc, đàn ông phải mạnh mẽ lên!"
"À, không phải, ngươi có chết thì cũng chẳng còn "thằng em" mà dựng!”
Hắn chế giễu: "Dám có ý đồ xấu với người của ta thì phải chuẩn bị tinh thần nhận lấy hậu quả".
Trong mắt Tinh Bình Ngọc, nụ cười của hắn chẳng khác gì ác ma.
“Mục Vỹ, ngươi chính là Mục Vỹ, là ngươi!"
Hắn ta trợn mắt nhìn Mục Vỹ, con ngươi như khắp rơi ra ngoài, gào ầm lên: "Ngươi chính là Mục Vỹ!"
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Hắn ta ôm chặt lấy đầu, toàn thân run lẩy bẩy.
Ác ma!
Ác ma từ hàng nghìn năm trước lại xuất hiện nữa rồi.
Xong đời, xong đời thật rồi!
“Điên rồi à?"
Mục Vỹ phất tay nói, giọng điệu bất lực: "Ta không muốn làm ngươi phát điên, mà muốn giết chết ngươi!"
Hắn nhìn bộ dạng thảm hại, hai mắt trở nên ngây dại của Tinh Bình Ngọc, lắc đầu chê bai: "Đúng là thằng vô dụng!"
“Hắn ta vô dụng, thế còn ta thì sao?"
Ngay sau khi Mục Vỹ vừa dứt lời, một giọng nói âm trầm đột nhiên vang vọng trên bầu trời.
Tiếp đó, một bóng bóng bất chợt xuất hiện ngay đằng trước Tinh Bình Ngọc.
"Tam ca, tam ca. Hắn ta là Mục Vỹ, là Mục Vỹ đấy!”
Vừa trông thấy người tới, Tinh Bình Ngọc cuống cuồng hét lên, run rẩy kéo áo người thanh niên kia.
"Ta thấy ngươi phế hẳn rồi!"
Người kia nhìn hắn ta hừ lạnh: "Mục Vỹ này chỉ là minh chủ Vỹ Minh, không phải là Vỹ tôn giả lúc trước. Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái khỉ gì trong đầu thế hả?
'Tam ca, là hắn đấy. Đệ không sai đâu, thật sự là hắn đấy!"
Tinh Bình Ngọc quên luôn cả nửa thân dưới đang ướt đẫm máu, gương mặt trắng bệch nhìn Mục Vỹ.
"Cút đi, thẳng ăn hại!"
Người thanh niên kia tức giận đá mạnh vào đũng quần Tinh Bình Ngọc: “Đồ vô dụng. Sao phụ thân lại sinh ra thứ như ngươi cơ chứ?"
"Đánh đệ đệ thì ca ca chạy tới. Nhưng mà hình như ca ca này hơi bạo lực thì phải!", Mục Vỹ khẽ cười nói: "Ngươi lại là ai nữa? Đừng nói lại là kẻ bị Vỹ tôn giả doạ thành quỷ háo sắc nữa chứ?"
"Mồm mép tép nhảy!"
Người kia cười lạnh nói: "Ta nói cho ngươi biết, đừng có giả danh doạ nạt người khác nữa. Trong Vỹ Minh của ngươi mạnh nhất cũng chỉ là Vạn Quỷ lão nhân gì đó thôi. Bây giờ chắc lão ta cũng chỉ mới ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám. Thất Tinh Môn của bọn ta muốn san bằng Vỹ Minh của ngươi dễ như trở bàn tay".
“Vậy hả?"
"Tam ca, chúng ta mau rút lui đi. Hắn ta là Mục Vỹ thật đấy. Mau đi thôi!", Tinh Bình Ngọc lôi kéo người thanh niên kia khuyên nhủ.
"Cút ra!"
Người kia lạnh lùng rút dao chém ngang cổ Tinh Bình Ngọc, khẽ lẩm bẩm: "Đồ vô dụng, chết đi cho xong!"
Tinh Bình Ngọc che lấy cổ muốn cầm máu, trơ mắt nhìn tam ca của mình.
"Từ bé đến lớn, có bao giờ Tinh Bình Thanh ta đây phải dựa dẫm vào Thất Tinh Môn chưa? Tinh Bình Ngọc, sao ngươi lại ngu ngốc đến mức chỉ vì một kẻ đã biến mất mà sinh lòng sợ hãi, cả ngày dâm dục quá độ như vậy hả?"
Một tiếng nổ động trời vang lên. Cơ thể của Tinh Bình Ngọc bị ném lên không trung, biến thành một đống thịt nát.
Mục Vỹ thấy vậy vỗ tay bôm bốp, cười nói: "Môn chủ Thất Tinh Môn ít nhất cũng phải có tận mấy trăm đứa con, cạnh tranh kịch liệt đấy chứ. Huynh đệ chém giết lẫn nhau cũng là chuyện thường thôi".
Trông thấy Tinh Bình Thanh ngơ ngác đứng im tại chỗ, hắn đột nhiên quát lớn: "Tới đi!"
Tiếng quát bất ngờ này khiến Tinh Bình Thanh giật nảy mình.
“Cáo mượn oai hùm. Hôm nay ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi".
Y hét lớn, bước lên một bước, trong tay chợt xuất hiện một thanh kiếm màu xanh.