Mục Thần

Chương 602: Thất Tinh Đấu Thiên Bàn



"Ngươi cũng xứng đấu với ta sao?"

Ánh mắt Tinh Bình Ngọc nhìn Mục Vỹ tràn ra sát khí sắc bén.

Mặc dù hắn ta rất sợ tên của Mục Vỹ, sợ Vỹ tôn giả từng khiến hắn ta sợ mất mật.

Thế nhưng người trước mắt không phải Mục Vỹ kia, không phải cao thủ vô địch mà hắn ta khiếp sợ.

Sau khi nhìn thấy Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã, hắn ta lại càng không e dè gì, một lòng thèm muốn hai người phụ nữ này.

Ở một bên khác, Mục Vỹ nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Tinh Bình Ngọc, thanh trường kiếm của hắn cũng toả ra sát khí dạt dào.

Người này có ý đồ xấu với hai người vợ của hắn, không giết không được!

Hắn chỉ đang nghĩ xem nên giết hắn ta thế nào!

"Tự chọn một kiểu chết cho mình đi!", Mục Vỹ lạnh lùng nói.

"Người nên nói câu này phải là ta mới đúng chứ Mục minh chủ!", Tinh Bình Ngọc hào hứng nhìn Mục Vỹ, trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc la bàn.

Chiếc la bàn chỉ toàn một màu đen tuyền, sức mạnh sao trời khủng khiếp từ nó tản ra bốn phía.

"Người của thanh địa Trì Dao nghe lệnh tấn công thành Đông Vân. Ai có thể cướp được hai người đẹp kia về cho ta sẽ được thưởng một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm!"

Tinh Bình Ngọc quát lớn một tiếng. Đám người Dao Phá Phong tức thì xông lên.

Bọn họ không dám không ra trận. Dù không được ban thưởng Linh Tinh, bọn họ cũng phải giết lên.

Bởi vì bọn họ không dám chống đối Tinh Bình Ngọc. Hắn ta quá mạnh.

Chỉ là người của Vỹ Minh trong thành Đông Vân không thèm quan tâm đến điều này. Dám công thành thì phải chuẩn bị tinh thần ăn bom.

Tiếng nổ ầm vang lên không ngớt. Bên ngoài tường thành, bom nổ lia lịa. Người của thánh địa Trì Dao do nhà họ Dao cầm đầu xông lên vô ích, tất cả điều bị bom nổ chết.

“Cũng có tí thực lực đấy!"

“Chẳng lẽ lại không làm nên trò trống gì như ngươi sao?", Mục Vỹ chế giễu: "Để ta nghĩ thử xem lại sao ngươi lại sợ Vỹ tôn giả từ chục nghìn năm trước như vậy nhé? Chắc là khi đó ngươi mới chỉ là một võ giả bé nhỏ, có lẽ Vỹ tôn giả kia vốn không thèm liếc nhìn ngươi một cái nên ngươi mới may mắn thoát được một mạng. Chính vì vậy mà lòng đầy sợ hãi, tâm lý vặn vẹo trở nên biến thái, cũng khiến cho ngươi đến tận bây giờ vẫn mãi ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín đúng không?”

“Ngươi đáng chết!"

"Đừng vội, ta vẫn chưa nói hết đâu!"

Mục Vỹ cười nói: "Hơn nữa, hẳn là vì chuyện này nên ngươi vẫn luôn canh cánh trong lòng. Ta đoán suốt chục nghìn năm nay, chắc là môn chủ Thất Tinh Môn không có một nghìn cũng phải tới mấy trăm đứa con đấy nhỉ. Thân phận của ngươi chắc cũng khá cao, nhưng thực lực quá yếu kém nên mới bị điều động đến hành động ở Trung Châu!"

"Ngươi câm miệng!"

“Ô? Thẹn quá hoa giận đấy à?"

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Tinh Bình Ngọc: "Trước giờ môn chủ Thất Tinh Môn vẫn luôn dồi dào tinh lực. Đã qua cả chục nghìn năm rồi, con có cả đám. Không biết lần này vị trí môn chủ sẽ được truyền cho ai đây?"

"Nhưng ta có thể khẳng định, truyền cho ai cũng không truyền cho ngươi đâu!”

"Câm miệng, câm ngay miệng cho ta!"

Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, Tinh Bình Ngọc không cách nào nén giận được nữa, hoàn toàn bị chọc tức điên.

Thấy thế, hắn lại mỉm cười. Mũi kiếm Hắc Uyên liên tục đâm ra.

Tiếng kiếm chém vào không khí vang lên. Những nơi lưỡi kiếm đi qua đều xuất hiện vết kiếm khí dài đến vài trăm mét dưới mặt đất.

"Mau lui xuống!"

Trông thấy cảnh tượng này, Tử Nặc vội vàng ra lệnh.

Hiện gio là mau thuẫn giữa Thất Tinh Mon và Vỹ Minh, bọn họ không muốn dây vào.

Tốt nhất là Tinh Bình Ngọc giết chết Mục Vỹ luôn đi. Khi đó nhất định Vỹ Minh sẽ trở nên hỗn loạn. Hoặc là Mục Vỹ lấy mạng Tinh Bình Ngọc, Thất Tinh Môn sẽ không nhịn nhục mà phái cao thủ tới trả thù.

Dù kết quả có ra sao cũng đều là chuyện tốt với Ma tộc bọn họ.

Đây cũng là kết quả mà bốn người Tử Nặc muốn thấy nhất.

Mục Vỹ cầm kiếm Hắc Uyên, một sợi tóc rũ xuống trước trán, giữa hai chân mày hiện lên vẻ cứng cỏi.

Còn Tinh Bình Ngọc lại nhếch môi cười nhạt nhìn hắn, la bàn trong tay toả ra tia sáng chói loá.

"Đến cả Thất Tinh Đấu Thiên Bàn cũng bị ngươi mang tới. Đây chính là thiên khí trung phẩm của Thất Tinh Môn đó, đúng là đã bỏ ra chút tâm sức!"

"Xem như ngươi hiểu biết. Chắc là Thất Tinh Đấu Thiên Bàn này đủ để giết ngươi rồi chứ?"

“Không đủ đâu, còn lâu mới đủ!"

Mục Vỹ lắc đầu nói với Ngọc Tinh Bình: "Thất Tinh Đấu Thiên Bàn kết hợp sức mạnh sao trời của thiên địa. Neu ta có thể hợp nhất nó vao Huyền Vũ Phi Thiên Trận thì đúng là không gì phá nổi!”

"Ngươi nằm mơ đi!"

Tinh Bình Ngọc vừa dứt lời, Thất Tinh Đấu Thiên Bàn tức thì phát ra bảy luồng ánh sáng lộng lẫy.

Bảy nguồn sáng kia vọt thẳng tới chân trời, mang theo khí thế mênh mông kéo lên tận trời xanh.

Ngay sau đó, khí thế mạnh mẽ ấy nổ tung. Bảy tấm lụa do sao trời tập hợp lại từ trên trời giáng xuống.

Tấm lụa sao trời khiến đám người có mặt ở đó kinh ngạc đến ngây người.

Uy lực của thiên khí trung phẩm khủng bố hơn thiên khí hạ phẩm không chỉ gấp mười lần.

Tinh Bình Ngọc có thực lực Niết Bàn tầng thứ chín, lúc này lại bộc phát ra thực lực còn mạnh mẽ hơn cả cao thủ cảnh giới Tam Chuyển.


Giây phút đó tựa hồ như có một thanh kiếm sắc bén từ sau lưng hắn đâm thẳng lên trời.

Ảo ảnh của thanh kiếm cao gần trăm trượng, tốc độ lao lên không trung cực kỳ nhanh.

"Kiếm quyết Thất Tinh Đấu!"

Mục Vỹ quát khẽ một tiếng, thanh kiếm Hắc Uyên trước người bay thẳng lên trời, chồng lên ảo ảnh thanh kiếm khổng lồ kia. Tiếng xé gió vù vù vang lên. Ảo ảnh kiếm bị chia làm bảy phần. Tiếng ầm ầm lại vang lên lần nữa, thanh kiếm Hắc Uyên to lớn xoay tròn lơ lửng ngay trên đầu Mục Vỹ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv