"Ngươi là Mục Vỹ, ngươi là Mục Vỹ!"
Nhưng khi nhìn thấy kiêm chiêu này của Mục Vỹ, Tinh Bình Ngọc chợt ngẩn
ra.
Sao kiếm chiêu này lại trông quen mắt và khiến người ta thấy khiếp sợ thế chứ!
Đó chính là Mục Vỹ, còn đây là kiếm chiêu mà hắn từng thi triển cách đây hàng vạn năm.
"Vạn tiên sinh, sao Tinh Bình Ngọc lại sợ cái tên Mục Vỹ vậy?"
Tần Mộng Dao thấy khó hiểu bèn hỏi: "Vỹ tôn giả của nhiều năm trước khủng khiếp thật vậy sao?"
Không biết tại sao, mỗi khi nhắc tới Vỹ tôn giả, trong đầu Tần Mộng Dao đều hiện lên một bóng người.
Dáng vẻ người đó rất mơ hồ, nhưng hình như đã để lại một ấn tượng rất sâu trong tiềm thức của cô ấy.
Tần Mộng Dao có thể cảm nhận được, đây không phải ký ức của mình, mà là của thần phách Băng Hoàng.
“Cô hỏi đúng người rồi đấy!"
Vạn Vô Sinh chợt lên tinh thần, cười lớn đáp: "Hàng vạn năm trước, Trung Châu Đại Lục chưa có tám thế lực lớn nào đâu. Khi ấy, các thế lực của Trung Châu cực kỳ phức tạp, đại chiến xảy ra liên miên, không ngày nào là không có chém giết".
"Lúc đó đã có một thiên tài tên là Mục Vỹ xuất hiện, sau này lão phu và Mục Vỹ đã kết giao huynh đệ. Nhưng Mục lão ca có thiên bẩm vượt trội, tu vi tăng cực nhanh nên chẳng mấy đã rời khỏi Trung Châu. Ta vốn định đi tìm huynh ấy, nhưng tiếc là ... "
“Khụ khụ, suýt lạc đề!"
Vạn Vô Sinh gượng gạo nói: "Các thế lực ở Trung Châu khi ấy rối ren lắm, không biết các thế lực lớn của tiểu thế giới Tam Thiên nghe được tin Trung Châu cất giấu một món bảo vật của tự nhiên từ đâu mà ồ ạt kéo nhau tới đây".
"Trung Châu ngày đó rối như canh hẹ, các võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên rất mạnh nên sao họ địch lại nổi. Sau này, Mục Vỹ phải ra tay quét sạch võ giả của các môn phái ấy. Mà trận chiến đó, Mục Vỹ chỉ có một người một kiếm mà đã đánh cho binh sĩ của tiểu thế giới Tam Thiên phải chạy tán loạn".
"Cuối cùng, thậm chí đến thần khí cực phẩm của huynh ấy cũng bị hư hại nghiêm trọng. Về sau, bất kể là Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu, Thất Tinh Môn hay thậm chí là Thánh Tước Môn đều sợ mất mật và rút khỏi Trung Châu".
"Tiếp đó, Mục Vỹ sợ tiểu thế giới Tam Thiên lại tới xâm chiếm tiếp nên đã dứt khoát phong ấn bốn thông đạo lớn. Điện Khiếu Nguyệt bây giờ được xây dựng bằng những thiên tài địa bảo mà Mục Vỹ cướp được ở tiểu thế giới Tam Thiên đấy, à còn cả con chó tên là Tiểu Hắc nữa".
"Vì vậy, hàng vạn năm trước, Mục Vỹ đã được mọi người ở Trung Châu tôn là Vỹ tôn giả, vang danh chấn động!'
Vạn Vô Sinh thở dài nói: "Nhưng đó là chuyện ngày xưa rồi, giờ chẳng còn mấy ai biết nữa".
“Thế bảo bối đó rốt cuộc là thứ gì?”
"Hả? Khụ khụ ... Cái này thì ta cũng không rõ, nhưng chắc Mục Vỹ biết đấy, rảnh thì cô hỏi cậu ta xem!"
"Vỹ ca ư? Sao huynh ấy biết được?", Vương Tâm Nhã khó hiểu hỏi.
"Vì Mục lão đệ là đồ đệ của Mục lão ca mà!"
“Đồ đệ?"
Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã lập tức ngạc nhiên tới mức ngây người.
"Sao? Cậu ta chưa kể với các cô à? Thôi xong, xem ra ta lại lắm lời rồi, mong Mục lão đệ đừng trách ra!"
Vạn Vô Sinh nói: “Hai cô hỏi Mục Vỹ ấy, đừng hỏi ta nữa. Ta phải tập trung theo doi trận chien, lo Muc lao đe có lam sao thì ta an hận chết mất!"
Dứt lời, Vạn Quỷ lão nhân quay đi, nhìn lên trời.
Bịch bịch ..
Song đúng lúc này lại có vài tiếng động vang lên, hai cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám đó đã hộc máu va lùi bước.
Sau khi hộc máu, hai võ giả ấy đã tái mét mặt.
Mạnh quá!
Kiếm thế đỉnh phong kết hợp với thực lực cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy đúng là quá mạnh!
Thêm vào đó còn có kiếm Hắc Uyên, trông thanh trường kiếm màu đen này rất bình thường, nhưng uy lực của nó lại rất mạnh.
Ban nãy, hai cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám hoàn toàn bó tay với nó rồi bị Mục Vỹ áp chế.
Điều quan trọng hơn nữa là kỹ năng kiếm thuật của Mục Vỹ khi thì hào hùng mãnh liệt, mờ mịt xuất trần, khi lại sấm rền gió cuốn, vững vàng như núi.
Đến hai cô gái đầu gối tay ấp với Mục Vỹ là Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã cũng không biết hắn đã tu luyện kỹ năng này từ khi nào.
"Xem ra thuộc hạ của ngươi đều không ổn rồi! Này Tinh Ngọc Bình, chết nhầm, Tinh Bình Ngọc chứ nhỉ? Chắc ngươi phải tự ra trận đi thôi!"
Mục Vỹ nhìn Tinh Bình Ngọc, giọng nói cũng lạnh dần: "Thê tử của Mục Vỹ ta mà ngươi cũng dám tơ tưởng. Bây giờ, ngươi nghĩ cho kỹ xem giữ lại tiểu đệ hay tính mạng của mình đi!"
"Ngươi mà cũng đòi ư? Chưa đủ trình đâu!"
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Tinh Bình Ngọc đã biến mất.
Điều quan trọng nhất là hai người đẹp đứng trên tường thành kia đã khiến hắn ta sốt sắng lắm rồi.
"Cũng được! Bổn thiếu chủ sẽ dạy cho ngươi một bài học, nhưng đừng tỏ ra yếu thế quá nhé, như vậy chán lắm!"
Tinh Bình Ngọc cười nói: "Hơn nữa, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu. Ta sẽ nhốt ngươi lại để từ từ hành hạ trước, hơn nữa còn giày vò hai người đẹp kia trước mặt ngươi, để ngươi mở to mắt ra xem ta chơi đùa họ như thế nào".
Nghe thấy vậy, sát ý loé lên trong mắt Mục Vỹ, máu huyết nhỏ xuống kiếm Hắc Uyên, chiến!