"Ta là Tinh Bình Ngọc - thiếu chủ của Thất Tinh Môn, ngươi là minh chủ của Vỹ Minh đúng không?", Tinh Bình Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: "Tốt, tốt lắm, ha ha ... Chắc hẳn hai người đẹp này đã được ngươi chăm bẫm tưới tắm cẩn thận, nhung từ gio tro đi, ho se thuoc ve mot mình Tinh Bình Ngọc ta".
Tinh Bình Ngọc cười lớn rồi nói tiếp: "Ngươi hãy ngoan ngoãn giao hai cô ấy cho ta, nếu đêm nay bổn thiếu chủ chơi vui thì đừng nói là bốn triệu đại quân của Ma tộc, kể cả Trung Châu, Thất Tinh Môn ta cũng tặng cho ngươi luôn, thấy sao?"
Tinh Bình Ngọc nở nụ cười điên cuồng nhìn Mục Vỹ rồi vội nói.
Bốn ma vương của Ma tộc ở một bên khẽ biến sắc mặt, sau đó nhìn Tinh Bình Ngọc với vẻ giận dữ.
Nhưng bây giờ, hình như còn có người khác đang tức giận hơn bọn họ nhiều.
“Vỹ ca!"
Vưong Tâm Nhã đứng phía sau Mục Vỹ thấy vẻ điên cuồng này của Tinh Bình Ngọc thì bực bội nói: "Tên này đáng ghét thật đấy!'
“Bà nhỏ của ta cũng thấy hắn ta đáng ghét à?"
Mục Vỹ mỉm cười, giọng nói dần trở nên lạnh lùng: "Ta cũng thấy vậy!"
Mục Vỹ tiến lên một bước nhìn Tinh Bình Ngọc rồi cười nói: "Thiếu chủ của Thất Tinh Môn ư? Tinh Bình Ngọc, ta chưa nghe đến cái tên này bao giờ, nhưng Mục Vỹ tên ta thì ngươi biết rồi đúng không?"
“Không được nhắc đến hai chữ ấy!"
Tinh Bình Ngọc đột nhiên như phát điên, hắn ta nhìn Mục Vỹ rồi tức tối quát: "Không được nhắc đến cái tên ấy, không ta giết ngươi bây giờ!"
"Hả? Không được nhắc á?"
Mục Vỹ mỉm cười, hít vào một hơi rồi gào lên hết cỡ: "Mục Vỹ Mục Vỹ Mục Vỹ Mục Vỹ Mục Vỹ ... "
“A ... "
Tinh Bình Ngọc giơ tay lên bịt tai lại, mặt mày lập tức tái mét.
“Ngại quá, ta nhất thời không kiềm chế được nên nói hơi nhiều".
"Ngươi chán sống rồi!"
"Chán sống ư? Đúng thế, ta đang chán sống đây, nhưng ngươi có giết được ta không?”
Mục Vỹ lại tiến thêm một bước rồi đi ra khỏi Huyền Vũ Phi Thiên Trận, sau đó nhìn Tinh Bình Ngọc rồi cười lạnh nói: "Ngươi sợ cái tên Mục Vỹ như vậy, có phải ngày xưa từng bị Vỹ tôn giả hành cho thừa sống thiếu chết không?"
“Để ta nghĩ xem nào! Có phải Vỹ tôn giả đã ngủ với người phụ nữ của ngươi, xong ngươi ức quá rồi tự phế thân dưới của mình đi không?"
"Ngươi chán sống rồi hả!"
Tinh Bình Ngọc lạnh mặt rồi tiến lên một bước.
"Ngoài câu ấy ra thì ngươi còn biết nói câu nào khác bằng tiếng người không", Mục Vỹ châm chọc nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, ta đang thèm chết đây, đến mà giết ta đi!"
Mục Vỹ mỉm cuời rồi lại bước lên thêm một bước, kiếm Hắc Uyên xuất hiện trong tay hắn loé lên tia sáng màu đỏ máu.
“Ta đang đứng chờ ngươi tới giết đấy!"
Mục Vỹ thi triển thân pháp, tiến tới vị trí cách Tinh Bình Ngọc khoảng một nghìn mét rồi một người một kiếm bay vút lên cao, một lọn tóc bay phất phơ trước trán, hắn nhìn Tinh Bình Ngọc đầy sát ý.
"Đối phó với một tên vớ vẩn như ngươi thì cần gì thiếu chủ nhà ta phải động tay, ta là được rồi!"
Đột nhiên, có một võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy bước từ phía sau Tinh Bình Ngọc ra, y nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh.
"Một võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy cỏn con mà đã có thể trở thành minh chủ ở Trung Châu, đúng là nực cười!", người đàn ông đó khinh bỉ nói: "Hai người phụ nữ của ngươi lọt vào mắt xanh của thiếu chủ nhà ta chính là phúc của ngươi, đừng nói là đàn bà của ngươi, đến mẹ ngươi trông xinh xẻo mà thiếu chủ nhà ta nhắm trúng thì ngươi cũng phải chắp tay mà dâng lên".
Vút ...
Song, khi người đàn ông đó đang lên tiếng thì chợt có một tiếng động vang
lên.
Thoáng cái, người đàn ông đó cử động miệng, nhưng chẳng thế nói ra một
lời.
Có một vệt máu vạch thẳng từ trên trán y xuống.
Y phụt một tiếng, cơ thể của y đã bị bổ đôi, thậm chí hồn đàn dưới chân cũng bị chém làm hai.
Mục Vỹ chỉ chém một kiếm!
Trông thấy cảnh tượng này, bất kể là người của Ma tộc hay Thất Tinh Môn, đều phải hít vào một hơi lạnh.
Đây là cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy ư!
Hạ đối thủ bằng một chiêu là điều có thể làm được, nếu hai võ giả cùng cấp cảnh giới Thông Thần.
Nhưng võ giả cảnh giới Niết Bàn thì khác, vì bất kể là hồn đàn hay linh hồn ảo trong hồ linh hồn của họ đều rất lớn mạnh.
Thế mà tên này lại bị một kiếm của Mục Vỹ chẻ làm đôi.
"Vớ va vớ vẩn, ta nói chuyện với thiếu chủ các ngươi là nể mặt hắn ta lắm đấy, ai cho các ngươi chen mồm vào, kể cả cha hắn ta đến đây, chưa chắc đã đủ tư cách nói chuyện với ta nữa là!"
Mục Vỹ cầm thanh kiếm Hắc Uyên trong tay như thể chưa từng có hành động chém giết ban nãy, hắn nhìn Tinh Bình Ngọc rồi cười châm chọc nói: "Tinh Bình Ngọc, ngươi vừa tới Trung Châu nên chắc chưa quen thuộc cho lắm. Vỹ tôn giả của hàng vạn năm trước thì không còn nữa, nhưng bây giờ lại có một Vỹ Minh và minh chủ là Mục Vỹ. Hon nữa, có khi Mục Vỹ của hiện giờ còn khủng khiếp hơn Mục Vỹ của ngày xưa đấy".
"Giết hắn!"
Thanh trường kiếm rung lên, Mục Vỹ lao ra.
Kiếm thế đỉnh phong kết hợp với thực lực cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy của Mục Vỹ, cùng với thần binh lợi khí kiếm Hắc Uyên.
Kiếm của Mục Vỹ đang bay với tốc độ cực nhanh.
Kiếm chiêu của hắn vô cùng tuyệt diệu, mọi người nhất thời ngây ra vì chưa từng nhìn thấy kiêm chiêu này của hắn.