Mục Thần

Chương 599: Khiêu khích



"Uống trà? Được thôi, nhưng Mục minh chủ phải tháo cái mai rùa ra thì bọn ta mới vào thành uống trà được chứ!", Tử Nặc lạnh lùng nói.

“Haizz! Các người không tháo được cái mai rùa của ta đâu, thế thôi bỏ qua vụ uống trà vậy! Ta thật sự không hiểu ma hoàng đại nhân của các ngươi nghĩ gì mà lại phái các ngươi đến đây, thế là coi thường Vỹ Minh ta rồi!"

“Ngươi ... "

"Tên này quỷ kế đa đoan, đừng tranh cãi với hắn!", Tử Tước lên tiếng khuyên

nhủ

Mục Vỹ nhếch mép cười nhìn bốn người đó rồi lại nói: "Lui binh xong thì nhớ bao vây thành Đông Vân ta thật kín vào, nhưng đại quân của các ngươi đừng có áp sát quá, kẻo không nửa đêm nửa hôm lại có mưa bom rơi xuống là chết cả lũ đấy, chậc chậc ... "

"Ngươi uy hiếp ta?"

“Nào dám!”

Mục Vỹ rụt cổ lại nói: "Nếu cả bốn triệu đại quân của Ma tộc đều chết ở chỗ ta thì làm nghẽn nguồn nước mất, khéo còn phải mất dăm bữa nửa tháng mới dọn hết xác!"

“Ngươi ... "

Tử Nặc tức giận ngút trời, cô ta nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy sát ý.

Tuy nhiên, dù cả bốn ma vương cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám bọn họ liên thủ lại với nhau cũng không thể xê dịch Huyền Vũ Phi Thiên Trận được một chút nào, còn Mục Vỹ thì cứ trốn mãi ở bên trong, không chịu ra ngoài.

Điều này thật sự khiến họ phải bó tay!

"Tạm biệt các vị nhé! Đêm đi ngủ nhớ cẩn thận đấy, lần trước nhóm ma vương Mộng Yểm bị giết ngay trong lều đấy, các vị bảo trọng nha".

"Đi!"

Tử Nặc không thể chịu được những lời châm chọc của Mục Vỹ nữa, nếu tiếp tục ở lại đây, chắc cô ta sẽ phát điên mất.

“Kìa các bằng hữu của Ma tộc, sao đã vội đi rồi, bổn thiếu chủ vừa tới mà, các người mà đi thì mất vui ra!"

Song đúng lúc này, một giọng nói trêu chọc đã vang lên, vù vù, một tốp người đã ùn ùn kéo tới bên ngoài thành Đông Vân.

Người thanh niên đi đầu có gương mặt trắng bóc, hai tay chắp sau lưng, ngoài ra còn có một cô gái quyến rũ đứng cạnh.

"Thất Tinh Môn!"

Trông thấy các võ giả này, nhóm bốn ma vương Tử Nặc hơi biến sắc mặt.

Thất Tinh Môn cũng là một thế lực mạnh và có vị thế ở tiểu thế giới Tam Thiên, đến Ma tộc bọn họ cũng phải kiêng nể vài phần.

"Tử Nặc ma vương, lâu rồi không gặp, ra là bốn vị ma hoàng đã dẫn các người tới Trung Châu, đúng là có chí tiến thủ!"

Tinh Bình Ngọc nghịch ngón tay rồi hờ hững nói.

“Các ma hoàng dưới trướng ma đế của Ma tộc các người đều rất tài giỏi, chắc bây giờ đang bận rộn đánh chiếm các đại lục hả, dã tâm lớn ra phết nhỉ!"

"Chúng ta có dã tâm lớn đến mấy cũng không bằng Thất Tinh Môn các ngươi. Tiểu thế giới Tam Thiên vẫn không đủ chỗ cho các ngươi hay sao mà còn mò đến đây?", Tử Nặc bực bội nói.

Nhưng Tinh Bình Ngọc không hề tức giận, hắn ta liếc nhìn lên trên tường thành của thành Đông Vân để dò tìm mục tiêu của mình.

Cuối cùng, ánh mắt hắn ta đã dừng ở chỗ Mục Vỹ.

Cô gái đứng bên trái Mục Vỹ mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, chỉ thờ ơ đứng đó, lạnh lùng, thoát tục như một pho tượng băng.

Đôi chân thon dài thẳng tắp, bầu ngực cao ngất, vòng eo thon gọn, Tinh Bình Ngọc liếc nhìn cô gái như muốn xuyên thủng qua y phục để ngắm nhìn thân hình của cô ấy, sau đó hô hấp của hắn ta dần trở nên thô nặng.

Cô gái đứng bên phải Mục Vỹ thì mặc chiếc váy ngắn màu hồng, phô bày ra cặp đùi thon thả thẳng tắp, gương mặt không chút phấn son mà vẫn duyên dáng yêu kiều, trông rất trong sáng, nhưng mái tóc dài buộc cao sau gáy lại khiến cô trông rất hấp dẫn.

Một người đẹp lạnh lùng khiến người ta nhìn từ xa đã có ý nghĩ đen tối, một mỹ nữ thanh thuần khiến ai cũng muốn chiếm lấy, tàn phá.

“Đẹp, quá đẹp, không còn lời nào để tả!"

Tinh Bình Ngọc hít thở dồn dập, sau đó giơ tay ve vuốt cơ thể của cô gái quyến rũ đứng cạnh mình rồi cười lớn nói: "Không ngờ Trung Châu Đại Lục lại có những cô gái đẹp đến nhường này, một người khí chất lạnh lùng, một người thanh thuần trong sáng. Đẹp, đúng là quá đẹp!"

Nghe Tinh Bình Ngọc nói vậy, Tử Nặc nhìn lên trên tường thành thì thấy Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đang đứng cạnh Mục Vỹ.

"Có trò vui để xem rồi đây!"

Tử Nặc mỉm cười một cách khó hiểu.

Ma tộc hiểu rõ Trung Châu hơn Thất Tinh Môn rất nhiều, Mục Vỹ luôn đối xử rất tốt với người thân và bạn bè bên cạnh mình.

Mà Tinh Bình Ngọc này lại là một tên háo sắc nổi tiếng ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Bây giờ, ai cũng biết hẳn ta đang có suy nghĩ gì.

“Vỹ ca ... "

Thấy Tinh Bình Ngọc điên cuồng cười lớn và có hành động suồng sã với cô gái đứng cạnh, Vương Tâm Nhã đỏ mặt.

“Không sao đâu!"

Mục Vỹ mỉm cười rồi kéo Vương Tâm Nhã vào lòng, mỉm cười nói: "Có phải chúng ta chưa làm bao giờ đâu, hay tối nay lại chung chăn thành đôi tri kỷ nhé?"


“Này, bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra, người đẹp thế này phải là của Tinh Bình Ngọc ta!", Tinh Bình Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói.

Tinh Bình Ngọc?

Nghe thấy cái tên này, Mục Vỹ hơi ngẩn người vì hắn chưa từng nghe tới.

Chục nghìn năm trước, Mục Vỹ là cường giả tuyệt đỉnh của Trung Châu dám khiêu chiến tiểu thế giới Tam Thiên. Còn Tinh Bình Ngọc lúc đó chắc chỉ là một tên vô danh tiểu tốt nên sao Mục Vỹ biết hắn ta là ai!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv