"Hầy ... Đuổi theo mình làm gì vậy trời?"
Mục Vỹ thở dài ngán ngẩm. Hắn đứng trên điện Khiếu Nguyệt, mắt nhìn xuống dưới, hai tay thì kết ấn.
Tiếng vù vù vang lên, trong lúc nhất thời, cả cung điện Khiếu Nguyệt rung chuyển dữ dội hơn.
Bọn Vỹ Vu và Kim Linh không đứng vững nổi, người cứ lảo đảo qua lại.
"Ta lấy điện Khiếu Nguyệt đi nhá. À quên, lối ra vào của bộ tộc Cốt Yêu ở ngay bên dưới đấy, ta khuyên các ông nhanh rời khỏi đây đi, không là ... "
Một tiếng nổ vang trời truyền đến trong lúc Mục Vỹ đang nói. Điện Khiếu Nguyệt thu nhỏ lại còn một bàn tay, rơi vào tay Mục Vỹ rồi biến mất.
Đồng thời, có một mùi hương kỳ lạ phát ra từ cung điện.
Nhìn lại mới thấy bên dưới đại điện là một cái hố màu xám tro với đường kính khoảng mười nghìn mét.
Đống xương trắng hếu dựng thẳng đứng xung quanh cái hố đó.
Nhìn không khác gì mộ phần của hàng vạn người vậy, trông cực kỳ khủng khiếp.
Rắc rắc ...
Khi điện Khiếu Nguyệt bị lấy đi, một đoạn xương nơi mộ phần xương cốt chồng chất ấy chợt động đậy. Đống xương nháo nhào kết hợp với nhau biến thành một đám cốt yêu.
"Cốt yêu kìa!"
"Chạy mau!"
Thấy cảnh này, Vỹ Vu và Kim Linh hét lớn.
"Muốn chạy? Ta cho các ông chạy chưa?"
Mục Vỹ cười xấu xa, lúc này hắn đã lên tới chỗ bàn đá khổng lồ, đứng ở lối ra nhìn bọn họ.
"Tránh ra!"
Lúc này Vỹ Vu chỉ muốn chạy trốn chứ nào quan tâm Mục Vỹ đang đứng ở đó, vẫn đâm đầu chạy tới.
"Ông mới là kẻ nên cút!"
Mục Vỹ quát một tiếng. Điện Khiếu Nguyệt phóng to lên một trăm mét rồi đè ép bọn Vỹ Vu xuống dưới.
"Mục Vỹ! Mục Vỹ! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
Đám người kia bị mái đền hùng vĩ chế ngự, chỉ biết nỗ lực chống đỡ nó.
Họ không dám buông tay, đống xương trắng toát còn ở dưới kia kìa. Bọn cốt yêu bắt đầu sống dậy rồi.
"Làm gì ấy hả?"
Mục Vỹ trêu tức: "Vỹ Vu, ta muốn hỏi ông một câu!"
"Hỏi đi!"
'Lúc ông và phụ thân ta cùng nhau vào Ma Uyên, vì sao nhà họ Vỹ hãm hại ông ấy?"
"Vì phụ thân ngươi lấy được chí bảo của Ma tộc là cờ Ma Thiên nhưng không muốn giao cho phụ thân ta, ông ấy nổi giận phá hủy tu vi của hắn rồi đuổi hắn ra khỏi Trung Châu Đại Lục".
"Thì ra là các ngươi!"
Kim Linh nghe vậy thì tức tối: "Các ngươi là kẻ đã cướp đi chí bảo Ma tộc bọn ta. Mục Vỹ, ngươi không thoát được đâu!"
"Nói nhảm nhiều quá!"
Mục Vỹ quát một tiếng, điện Khiếu Nguyệt lại phóng to hơn mấy phần khiến cho bọn Kim Linh phải chịu lực ép lớn hơn.
"Ban đầu chính mấy người đã quyết định cùng nhau lẻn vào Ma tộc cơ mà. Nếu phụ thân ta là người lấy được cờ Ma Thiên thì vì sao nó không thuộc về ông ấy chứ!", Mục Vỹ chất vấn.
"Tất nhiên nó se nam duoi quyền so hữu của phụ than ngưoi rồi. Nhưng lúc ấy phụ thân ta phát hiện hình như Mục Thanh Vũ đang chuẩn bị kiến lập thế lực riêng nên mới ra tay phá hủy tu vi của hắn. Nhà họ Vỹ quyết không cho phép Trung Châu có thêm một lực lượng lớn nào khác!"
Nực cười!
"Nhà họ Vỹ là cái thá gì mà đòi? Hiện nay, trên Trung Châu đã có thêm hai thế lực mới nổi dậy là Vỹ Minh của ta và Vũ Tiên Môn, nhà họ Vỹ các ông có cản nổi không?"
"Chính vì lúc đó không ngăn cản nên mới gây ra đại họa bây giờ đây!"
Vỹ Vu vừa dùng hai tay đỡ điện Khiếu Nguyệt vừa quát tháo: "Trung Châu Đại Lục chỉ có chừng đó, đại lục này chỉ chứa được chừng này người, không thể có thêm cao thu nao khac!"
"Không thể có thêm cao thủ nào khác?"
Mục Vỹ trào phúng: "Mạnh được yếu thua, thời thế đang thay đổi, vì sao nhà họ Vỹ có thể tồn tại mãi mãi mà những người khác lại không thể?"
"Vì nhà họ Vỹ bọn ta là gia tộc có bề dày hàng vạn năm lịch sử, chỉ có nhà họ Vỹ mới có thể thống trị Trung Châu Đại Lục!"
"Điên hết chỗ nói!"
Vỹ Vu lại lớn tiếng: "Mục Vỹ, ngươi hỏi gì ta cũng trả lời hết rồi, thu cung điện về cho ta!"
"Được thôi!"
Mục Vỹ nhếch mép phất tay, đại điện ầm ầm khuếch trương gấp mấy chục lần. Nó nặng đến nỗi làm cho bọn Vỹ Vu nằm bẹp xuống đất.
Làm xong Mục Vỹ mới vung tay thu hồi điện Khiếu Nguyệt, cười khẩy: "Vỹ Vu, năm đó nhà họ Vỹ các ông đã khiến phụ thân của Mục Vỹ này nếm trải cảm giác tuyệt vọng cùng cực, ngày hôm nay, ta sẽ cho Vỹ Thăng Không hiểu được cảm giác đó!"
Nhìn hơn mười người bị điện Khiếu Nguyệt đè ep kia, Mục Vỹ bước lùi trở về phía trên bàn đá khổng lồ. Điện Khiếu Nguyệt đập cái rầm xuống, bàn đá khổng lồ nện vào cửa động lần nữa, chặn lối đi của mọi người.
"Mục Vỹ, ngươi chết không yên đâu, ngươi chết không yên đâu!"
Vỹ Vu giận dữ gào thét, giọng nói đầy thê lương.
Nhưng lời nguyền rủa của ông ta không thể làm lòng Mục Vỹ dậy sóng dù chỉ một chút.
Hắn làm chuyện này vì Mục Thanh Vũ.
Dù vậy, hắn vẫn sẽ không quên mọi thứ mà Mục Thanh Vũ đã làm cho mình.
"Ông già, một ngày nào đó con sẽ vào nhà họ Vỹ xem người phụ nữ mà cha đem lòng yêu là như thế nào mà khiến cha phải nhẫn nhịn nhiều năm như vậy!"
Mục Vỹ lầm bầm, hắn bước đi rồi bơi lên trên.
Nhưng han vừa đi lên được một lúc thì thì nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến từ phía trước.