"Bà điên này, ta bảo bà đi sao bà không đi!"
"Thằng cha này, ta bảo ông đi ông cũng không đi đấy thôi?"
Dù đang phải khó khăn chiến đấu nhưng hai bóng người trong vòng chiến vẫn cãi nhau chí chóe.
Đáng ngạc nhiên, một người trong đó là Vạn Quỷ lão nhân, Phủ Thiên và những người khác bên cạnh cũng cạn lời luôn rồi.
Trì Tân Nguyệt thì vì mệt mỏi chống chọi với kẻ địch nên khuôn mặt tái nhợt trở lại.
Giờ phút này, mấy trăm chiến tướng Ma tộc đang bao vây nhóm mười mấy người họ từ phía trên.
Hầu hết bọn ma tướng này đều có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, tầng thứ hai, chỉ có mười mấy người là Niết Bàn tầng thứ tư, tầng thứ năm.
Dễ thấy nhóm Vạn Quỷ lão nhân đang bị chúng cầm chân, không di chuyển được nửa bước.
Họ bị áp chế về thực lực rất nhiều khi ở trong biển, trong khi bọn chiến sĩ Ma tộc thì không hề hấn gì, hệt như khi ở trên đất bằng vậy.
Cho dù họ đều đang ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu nhưng phe đối thủ lại có đến một trăm cao thủ cảnh giới Niết Bàn. Đội hình thế này hoàn toàn đẩy họ vào thế yếu, họ khó lòng chống lại nổi.
"Khiếu Nguyệt Thần Khuyển đâu rồi!", Vạn Quỷ lão nhân sốt sắng quát.
"Ta đâu có biết!"
Trì Tân Nguyệt tức tối quát lại: "Nhóc Tiểu Hắc chết tiệt kia vừa ra cung điện thấy nước là như phát cuồng vậy, cứ bơi qua bơi lại giữa lòng biển đen nhẻm đấy, đâu có chịu nghe lời ta. Mục Vỹ nói gì nó nghe răm rắp, ta thì nó lơ luôn, chắc bị bọn quái vật nào đó dưới biển nuốt vào bụng rồi!"
"Sao cơ!"
Vạn Quý lão nhân vừa nghe vậy thì mặt tái mét, căng thẳng một cách kỳ lạ.
"Cho ta xin! Lão quỷ, chúng ta sắp toi mạng rồi mà ông còn đi quan tâm một con chó à?"
"Bà thì biết cái gì, Mục lão ca của ta thích con chó đó lắm, nó không thể gặp chuyện không may được. Mục Vỹ không thể có chuyện, nó càng không thể!"
"Trời đất ơi!"
Một giọng nói cắt ngang cuộc hội thoại của hai người.
"Vạn lão ca, ông nói vậy có khác gì ta không bằng một con chó đâu!"
"Mục Vỹ!"
Không hiểu sao ai cũng yên tâm hẳn khi thấy Mục Vỹ xuất hiện.
"Xem ra hồi về phải dạy dỗ Tiểu Hắc lại mới được, lời ta cũng không nghe nữa rồi!"
"Thôi kệ đi!"
Trì Tân Nguyệt cười gượng: "Con chó đó hình như lâu rồi không thấy nước hay sao ấy, vừa ra biển là qun quại kêu la om sòm, chưa bao giờ ta thấy có con chó nào gặp nước mà kích động đến vậy".
Nghe vậy, Mục Vỹ lúng túng sờ mũi cười khan: "Vâng ạ, tiếp theo cứ giao cho con!"
"Giao cho cậu?"
Dáng vẻ tự tin của hắn làm Vạn Quy lão nhân, Trì Tân Nguyệt và Phủ Thiên đều ngẩn người.
Nhưng Mục Vỹ nâng kiếm tiến tới luôn chứ không quan tâm đến việc họ sẽ có phản ứng gì.
Có một điều bất di bất dịch rằng kiếm khách là kẻ kinh khủng nhất trong một cuộc quần chiến.
Không ngoa khi nói rằng kiếm là vua của mọi vũ khí trong thiên hạ, không thể đùa được với kiếm thế mạnh mẽ đâu.
Mục Vỹ tung người bơi trong nước. Kì lạ là hắn không hề bị sức ép của nước ảnh hưởng chút nào, lặn xuống dưới một cách nhanh chóng như một con cá.
Kiếm chém ra cuốn cả dòng nước, tất cả đều trông thật mờ ảo.
Mục Vỹ đứng giữa lòng biển nhưng tựa như không hề bị sức ép của nước tác dụng lên. Trái lại, chính áp lực dưới đáy biển đã trở thành sức mạnh giúp hắn trở nên mạnh hơn.
Không lâu sau, mặt biển bị máu nhuộm đỏ, bọn ma tướng - những kẻ điên loạn giết người không gớm tay - lập tức rối loạn đội hình, ai nấy đều liều mạng bỏ trốn.
Mục Vỹ thở dốc, chỉ đứng tại chỗ. Không người nào có thể chạm vào hắn.
Gâu gâu ...
Giữa thời khắc đó, một bóng đen bơi từ phía trên xuống thật nhanh rồi há miệng cắn chết bọn ma tướng trong tích tắc.
"Tiểu tử này!"
Thấy Tiểu Hắc giờ mới chịu ló mặt, Trì Tân Nguyệt cười mắng.
"Xong rồi. Không nên ở dưới này lâu đâu ạ, con e là bộ tộc Cốt Yêu sẽ phá vỡ bàn đá nhanh thôi, chúng ta phải nhanh lên".
Mục Vỹ không muốn chường mặt ra cho bọn bộ tộc Cốt Yêu đánh đâu.
Phong ấn ở đây cách Tụ Tiên Các và Thánh Đan Tông khá gần, muốn nghênh chiến thì phải là bọn họ ra sức mới đúng. Hắn phải về làm vài chuyện nữa.
Doàn người bơi lên trên mặt biển rồi trở về Vỹ Minh.
Họ rời đi được một lúc thì bàn đá chống đỡ phong ấn dưới đáy biển nổ tung.
Một loạt khung xương trắng toát hiện ra dưới đáy biển. Bọn chúng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ sức nước.
Người đứng trước đại đội bạch cốt kia nhìn lên trên, nở nụ cười kỳ dị: "Mười nghìn năm trôi qua, cuối cùng bộ tộc Cốt Yêu cũng bước chan vao Trung Châu Đại Lục lần nữa. Lần này, chúng ta phải làm cả đại lục rơi vào loạn lạc mới được!"
Ô ô ...
Lời nói của cốt yêu nọ làm cả đội quân đằng sau phát cuồng.
"Ba đứa thôi đi, nhiều chuyện quá!"
Có giọng nói trầm khàn vang lên, một tên cốt yêu với cơ thể trong suốt óng ánh đi ra khỏi đại quân, quát: "Điện Khiếu Nguyệt đã biến mất, giờ chúng ta trở lại Trung Châu điều tra về cái chết của lão ngũ đã. Trung Châu Đại Lục nằm trong tay bộ tộc Cốt Yêu ta chắc rồi".
"Đúng vậy, không thể để phụ hoàng thất vọng!"
Quân đội bạch cốt đổ bộ từ từ vào lòng biển tăm tối. Khí thế sát phạt ngày một nặng nề hơn.