Gì cơ!
Câu nói này làm Vũ Thanh Mộc run rẩy cả người.
"Ngươi nghĩ mình đã dàn xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, nhưng ngươi đâu có biết những chuyện ngươi làm có nằm trong tính toán của hắn hay không!"
Nói xong, Lôi Chấn Tử khoát tay: "Thôi, bỏ đi. Bộ tộc Cốt Yêu vào, phong ấn trong lôi cốc của ta chắc cũng bị phá vỡ rồi. Hiện tại Trung Châu rối hết cả lên, ai có thể chắc chắn vận may sẽ thuộc về ai chứ".
Lôi Chấn Tử biến mất, chỉ còn lại một mình Vũ Thanh Mộc đứng sững tại chỗ, không rõ trên mặt y là cảm xúc gì.
Dưới đáy biển, trong điện Khiếu Nguyệt.
Tòa cung điện đen nhánh bắt đầu rung lắc dữ dội, mái đền khổng lồ nghiêng hết bên này đến ngả bên kia như con thuyền trơ trọi giữa cơn hồng thủy khủng khiếp.
"Tiểu Hắc, Mục Vỹ sao rồi, ngươi đi xem thử đi!"
Trong một gian điện nọ, Trì Tân Nguyệt đã lấy lại sức, lên tiếng thúc giục.
Gâu gâu ...
Nhưng Tieu Hắc chỉ sua hai tiếng rồi lại cắn góc áo Trì Tân Nguyệt, không chịu rời đi.
Tiểu tử thối Mục Vỹ này, đừng có để bị gì đấy!"
Bà lo lắng nhìn về phía đại điện hùng vĩ.
"Con thì bị gì được chứ, thê tử của con còn đang ở nhà đợi con mà!"
Một giọng nói vui vẻ vang lên ngay sau đó, Mục Vỹ bay tới bên cạnh Trì Tân Nguyệt như một cơn gió.
"Mục Vỹ!"
Trì Tân Nguyệt ngẩn người nhìn hắn.
Mới qua nửa ngày mà Mục Vỹ như thành một con người khác vậy.
Trước đây, Mục Vỹ là một người bừng bừng sức sống, trên khuôn mặt tuấn tú luôn ẩn chứa sự ngang ngược nên người khác luôn thấy hắn kiêu căng, ngạo mạn.
Lúc này nhìn lại, vẫn gương mặt đấy nhưng đã có thêm sự mê hoặc. Một con người vừa yêu dị vừa ngông cuồng.
Nhiều khí chất trộn lẫn với nhau làm Mục Vỹ rất khác lạ.
"Nhạc mẫu đại nhân, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, nơi này sắp sup rồi!"
Mục Vỹ nói một cách trịnh trọng: "Tiểu Hắc sẽ đưa người đi trước, người ở trên mặt biển chờ con nhé. À phải rồi, ở độ sâu một ngàn mét tính dưới mặt biển có nhiều chiến sĩ Ma tộc lắm, người ẩn nấp đi, con sẽ lên ngay".
"Còn cậu thì sao?"
"Người đừng lo, con sẽ không sao đâu!"
"Được!"
Trì Tân Nguyệt gật đầu rồi chạy như bay theo Tiểu Hắc ra ngoài cung điện.
Mục Vỹ nhìn ra xa, môi mỉm cười.
"Vỹ Vu, ông còn chưa đi mà bọn Kim Linh đã xuống đây rồi. Đục nước béo cò à, dám trục lợi ngay trước mắt Mục Vỹ ta đây, để xem các ông có trục lợi nổi không!"
Mục Vỹ nhếch môi rồi chớp nhoáng bay ra ngoài đại điện với sáu tầng hồn đàn dưới chân.
Lúc này, Vỹ Vu và những người thuộc nhà họ Vỹ đang đứng trước cung điện đen, nhìn vào trong đại điện với vẻ thèm khát.
"Thưa trưởng tộc, ta phải đi thôi, mái đền sắp sup rồi!"
"Ngươi thì biết cái gì!"
Vỹ Vu lạnh giọng quát: "Cung điện này có tên là Khiếu Nguyệt, nếu có thể đem về thì nhà họ Vỹ chúng ta sẽ có thêm một món thiên khí tuyệt vời. Kể cả quân đội của bọn Ma tộc hay bộ tộc Cốt Yêu cũng không thể phá vỡ. Không biết thì đừng có noi!"
Ông ta quát, giọng lạc hẳn đi.
"Nói hay lắm!"
Đúng lúc đó, một tiếng cười lớn truyền đến.
Kim Linh và những người khác thình lình xuất hiện, cũng nhìn đại điện với ánh mắt đầy tham lam.
"Tòa cung điện này quả thật có thể sánh bằng một món thiên khí, tiếc là nó không sinh ra để dành cho ông!", Kim Linh cười một cách ngang tàng, đánh giá điện Khiếu Nguyệt trước mắt.
"Đây chính là chủ điện, chắc chắn phương pháp thu phục cung điện ở trong đó rồi".
Lúc này Kim Linh cũng vui mừng thấy rõ, trông hắn ta cực kỳ kích động.
"Kim Linh, biết ngay bọn Ma tộc các ngươi sẽ không bỏ cuộc mà, ta biết ngươi rồi cũng quay lại thôi".
Vỹ Vu không ngạc nhiên khi thấy Kim Linh, tia khinh thường hiện lên trong mắt
"Tứ đại hộ pháp, giết chết bọn chúng đi, còn ta sẽ thu phục điện Khiếu Nguyệt"
'Rõ!"
Bốn người mặc áo bào đen sau lưng ông ta tiến tới, họ phóng thích uy áp mạnh mẽ ra cuốn lấy nhóm ba người Kim Linh.
"Tứ đại hộ pháp? Dễ sợ chưa!"
Kim Linh mỉm mai phì cười, sau đó hắn ta xông tới tấn công Vỹ Vu.
Bầu không khí dưới này căng thẳng là thế, bóng đen đang ngồi xếp bằng trên điện Khiếu Nguyệt thì hí hửng nhìn bên dưới.
"Còn đang định xử cả hai bên luôn, ai mà ngờ các ngươi tự đánh nhau chứ. Ta chỉ việc ngồi hóng thôi!"
Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trên đỉnh của đại điện và quan sát tình hình bên dưới.
Trận giao chiến dưới đó ngày một gay gắt, điện Khiếu Nguyệt cũng càng lúc càng chấn động kịch liệt hơn. Mục Vỹ đứng trên đại điện cũng hơi không giữ được thăng bằng.
"Không chờ tiếp được rồi!"
Mệt mỏi thở dài, Mục Vỹ nhìn xuống dưới quát to: "Hai vị, muốn đánh nhau thì để sau đã, phong ấn ở đây sắp bị phá rồi, Mục Vỹ ta đây đi trước một bước!"
Bọn họ đánh nhau cả buổi, còn Mục Vỹ thì đứng trên đó xem kịch.
"Tên khốn kia, chạy đi đâu!"
"Đừng hòng chạy, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!"
Hai người thấy mình cứ như thằng hề bị Mục Vỹ xoay như chong chóng nên xông thẳng về phía hắn, không màng đến chuyện đánh nhau nữa.