Nghe Mục Vỹ nói vậy, Hắc Ngục Ngân Thuỷ bừng lửa giận.
Chục nghìn năm qua, từ một tia linh thức đến nay, nó đã có sự thay đổi rất lớn, bây giờ sao nó chịu để một con người hậu bối thu phục?
"Ngươi sai rồi!"
Mục Vỹ luôn giữ vẻ lạnh lùng nói: "Từ giây phút ngươi tới đây, ngươi đã được định trước sẽ trở thành vật tế cho Mục Vỹ ta rồi".
Mục Vỹ!
Nghe thấy cái tên này, Hắc Ngục Ngân Thuỷ đờ ra.
"Không thể, không thể nào!"
"Sao ngươi có thể là Mục Vỹ được? Hắn đã quy tiên từ lâu rồi, hắn của năm xưa mạnh hơn ngươi rất nhiều, loại cặn bã như ngươi mà cũng dám mạo danh hắn ư?”
Mục Vỹ cười khổ lắc đầu.
Giờ Mục Vỹ đã hiểu tại sao khi bị đám Quân Vô Tà nói mạo danh chính mình, Vạn Vô Sinh đã giận dữ đến vậy.
Bây giờ, khi gặp tình huống tương tự, hắn thật sự cũng đang sôi lửa giận.
“Ta đã nói rồi, khi ngươi đến đây đã được định trước tất cả mọi thứ của ngươi đều thuộc về ta, bởi lẽ điện Khiếu Nguyệt này chính là của Mục Vỹ ta".
Mục Vỹ khẽ hô lên rồi tung một chưởng ra.
Uỳnh uỳnh ...
Cả đại điện dường như rung chuyến.
Một luồng ánh sáng màu đen che phủ dưới chân Mục Vỹ
Bịch bịch ...
Ngay sau đó, khoảng không bên trên đại điện đã có rất nhiều các giá gỗ hình con chữ xuất hiện.
Những chiếc giá gỗ ấy rơi xuống ầm ầm, bao phủ hoàn toàn Hắc Ngục Ngân Thuỷ.
"Thứ gì đây?"
Thấy những vật đó rơi xuống rồi đập vào người mình, Hắc Ngục Ngân Thuy hoang mang.
Nó đã ở đây biết bao nhiêu năm, nhưng chưa từng phát hiện ra những thứ này.
"Ta đã nói rồi, tất cả mọi thứ trong điện Khiếu Nguyệt đều là của ta, ta là chúa tể của nơi này!"
"Mơ đi!"
Hắc Ngục Ngân Thuy cử động cơ thể định phản kháng, nhưng lại không thể lung lay được những chiếc giá gỗ ấy.
"Đừng tốn công vô ích!"
Mục Vỹ mỉm cười rồi tiến lên.
Hắn dang tay ra, hoả long màu tím là hoả long màu xanh bay ra ngoài, rồi lao về phía Hắc Ngục Ngân Thuỷ cắn xé.
"Cút đi!"
"Ngoan chút đi xem nào!"
Mục Vỹ ngồi xuống ngay ngắn, Cửu Thiên Chân Lôi và Thất Vũ Thể Điện quấn lấy nhau rồi vang lên tiếng xẹt xẹt, sức mạnh của sấm sét khiến Hắc Ngục Ngân Thuỷ không còn chút sức nào để phản kháng.
"Hắc Ngục Ngân Thuỷ, Thất Vũ Thể Điện. Lần này, ta sẽ đúc hẳn hai tầng hồn đàn, chắc sẽ khiến những kẻ đang ngấp nghé phải dùng chút thủ đoạn rồi".
Quyết định xong, Mục Vỹ ngồi ngay xuống, sức mạnh của nước và lửa giao hoà trong đại điện, lực sấm sét nổ đùng đoàng, tiếng nổ cùng tiếng gào thét vang lên không ngớt.
Cùng lúc đó, bảy mươi hai cột nước bên trên bảy mươi hai đảo của đảo Thiên Tà cũng nổ tung rồi biến mất.
Ba người ở trên không trung lập tức tách nhau ra.
"Ha ha ... Kế hoạch lớn của các ngươi sao rồi? Lần này, bộ tộc Cốt Yêu cũng sẽ tới Trung Châu Đại Lục, chứ không chỉ có mỗi Ma tộc nữa. Lôi Chấn Tử, ngày xưa các người xâm nhập vào thánh địa của Ma tộc, liệu có từng nghĩ chuyện đó cũng xảy ra tương tự với mình chưa?"
Khoé miệng Sát Minh dính máu, y khàn giọng nói.
Đối mặt với sự tấn công của Vũ Thanh Mộc và Lôi Chấn Tử, dù là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín đỉnh phong thì y cũng khó mà chống đỡ được.
“Bộ tộc Cốt Yêu đến thật rồi!"
Thấy bảy mươi hai cột nước ở bên dưới nổ tung, Lôi Chấn Tử biết mắt trận của trận pháp dưới đáy biển đã bị phá vỡ, tiếp đó bộ tộc Cốt Yêu sẽ đến thật rồi.
"Dốt nát!"
Vũ Thanh Mộc chẳng buồn lên tiếng giải thích mà nhìn Sát Minh rồi khinh bỉ
nói.
“Hôm nay, ta không thèm dây dưa với các ngươi nữa. Hi vọng sắp tới gặp lại, hai người vẫn còn sức để đấu với ta!"
Sát Minh lạnh lùng nói rồi định bỏ đi.
"Đi ư?", Vũ Thanh Mộc cất tiếng rồi quặp tay lại.
Bụp ...
Sát Minh vốn đã bị thương, sau khi trúng một chiêu này, lưng y lập tức rách một mảng.
Y khe kêu lên một tiếng rồi lập tức biến mất tại chỗ nhanh như tên bắn nhân lúc Lôi Chấn Tử đang thất thần.
“Lôi Chấn Tử!"
Thấy Lôi Chấn Tử cứ ngây ra, Vũ Thanh Mộc không nhịn được mà quát.
"Trung Châu Đại Lục sắp loạn, sắp loạn rồi!", Lôi Chấn Tử thở dài nói.
“Hừ!"
"Chuyện năm xưa là do các ông gây ra, bây giờ lại hối hận. Lôi Chấn Tử, ông là lão cốc chủ của Lôi Thần Cốc mà có ý chí chiến đấu như thế này sao?”
Vũ Thanh Mộc run lên, rõ ràng đang cực kỳ tức giận.
"Haizz ... Chuyện năm xưa đâu thể đổ lỗi cho ai, thế giới võ giả vốn đặt lợi ích lên hàng đầu, nào có tình bạn vĩnh cửu, cũng không có kẻ địch mãi mãi!"
Lôi Chấn Tử cười khổ nói: "Vũ Thanh Mộc, kế hoạch trả thù của ngươi có thể hoàn thành được hay không là do người kia. Biết bao năm qua, các thế lực lớn của Trung Châu thịnh suy lên xuống, há chẳng phải là mạch nước ngầm đang bị khống chế!"