Mục Thần

Chương 572: Giữ chuông cho kỹ nhé



Tiểu Hắc rất vui vì được gặp Mục Vỹ, nó cũng ngạc nhiên và tò mò mò vì sao hắn đổi một thân xác khác nên cứ nghịch hắn dưới móng vuốt của mình.

"Đủ rồi đấy!"

Ngẩng đầu nhìn con chó to lớn, Mục Vỹ đưa tay đỡ trán, ngao ngán nói: "Muốn nói gì thì lấy móng vuốt của ngươi ra khỏi người ta rồi nhảy lên tay ta đi đã, thế cho dễ".

"Gâu gâu ... "

Con chó sủa dữ dội mấy tiếng mới chịu thu nhỏ người lại, sau đó nhảy cái phóc lên bàn tay của Mục Vỹ.

Tiểu Hắc thu nhỏ còn khoảng một nắm tay trông cực kỳ đáng yêu, bộ lông đen tuyền sờ rất êm, đôi mắt lóng lánh đen như mực chuyển động một cách lanh lợi, nó nhìn Mục Vỹ với ánh mắt tràn đầy mừng rỡ và tự hào.

"Gâu gâu ... "

Tiếng kêu lanh lảnh của Tiểu Hắc vang vọng trong đại điện, nó có vẻ hứng khởi lắm.

Bốp bốp!

Mục Vỹ đánh hai phát lên mông Tiểu Hắc rồi mắng: "Này thì liếm ông, bao nhiêu năm không tắm rồi còn dám liếm ta!"

"Ảng ẳng ... "

Tiểu Hắc bị đánh lại kêu gào ầm ĩ, cực kỳ bi đát.

"Thôi thôi, ta không đánh ngươi nữa là được chứ gì!"

Mục Vỹ hết cách rồi.

Năm ấy, trước khi rời khỏi Trung Châu Đại Lục sau khi xây dựng điện Khiếu Nguyệt hoàn tất, hắn đã thả Tiểu Hắc đi, cho nó được tự do trong thế giới này.

Nhưng có vẻ tên này chẳng nghe lời hắn nói.

Chờ ở đây suốt mười nghìn năm qua.

Vẻ mặt mừng rỡ khi nhìn mình của Tiểu Hắc làm Mục Vỹ nở nụ cười chua xót, hắn ôm chặt con chó vào lòng.

"Tên ngốc này, ở đây chờ ta làm gì, lỡ ta chết thì ngươi mất công chờ rồi?"

Trong lòng Mục Vỹ áy náy khôn xiết.

Chó vốn là người bạn trung thành của con người, Khiếu Nguyệt Thần Khuyển lại còn là vua của loài chó, trung thành với chủ nhân của mình cực kỳ, đến chết cũng không bao giờ thay đổi.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tiểu Hắc sẽ ở đây chờ mình gần mười nghìn năm ròng rã!

"Gâu gâu ... "

Thấy giọt nước trên khóe mắt Mục Vỹ, Tiểu Hắc nhảy phốc lên liếm một cách thân mật.

"Ngươi lại ngứa da rồi phỏng!"

Mục Vỹ quát nó.

"Tiểu tử này, người ngươi hôi quá, mấy năm rồi chưa tắm đây!", Mục Vỹ nhéo mũi nó, chế giễu: "Ngươi mà thế này thì qua kiếp sau cũng không có bạn đời đâu".

"Gâu gâu ... "

"Dừng dừng dừng, không nói ngươi nữa. Nhìn cái bộ dạng ăn mày của ngươi kìa, nói ta nghe, ngươi sống kiểu gì đấy hử? Dạo này người của bộ tộc Cốt Yêu có qua đây không?"

"Gâu gâu ... "

"Ta hiểu rồi, ý ngươi là họ từng đến tấn công phong ấn nhưng không thành công?"

"Gâu gâu ... "

Trong đại điện, một người một thú bắt đầu nói chuyện với nhau, tiếng chó sủa lanh lảnh thỉnh thoảng truyền đến từ trong đại điện.

So với khung cảnh trong điện này, tình hình ở các điện khác trong quần thể điện Khiếu Nguyệt khác hẳn, các phe đang tranh giành dữ dội.

"Trì Tân Nguyệt, ta khuyên bà nên giao cái chuông đó ra đây, nếu vậy đều tốt cho cả hai bên rồi còn gì?"

"Đừng có mơ!"

Trì Tân Nguyệt tái mặt nhìn hơn mười người ở phía đối diện, lạnh giọng quát: "Mạnh Nhất Phàm, không ngờ ngươi dám ra tay với ta, thánh nữ sẽ không bỏ qua đâu!"

"Thánh nữ?"

Mạnh Nhất Phàm phì cười.

"Rốt cuộc thánh nữ đại nhân mà mấy người tôn sùng là ai thế? Ta tò mò lắm. Hay để khi khác ta cho Huyết Vương đại nhân đi thăm hỏi một phen nhé?"

"Luyện chế con trai thành huyết khôi rồi cho Huyết Vương nhập xác, chỉ có mình ngươi làm ra được chuyện bạc tình bạc nghĩa này thôi!"

"Ngươi chán sống rồi à!"

Nghe thấy lời nói của Trì Tân Nguyệt, Mạnh Nhất Phàm đưa tay tung một huyết chưởng về phía ngực bà.

"Phụt" một tiếng, Trì Tân Nguyệt phun một ngụm máu, lảo đảo lùi ra sau.

Sau lưng bà ấy là xác chết của những người thuộc thánh địa Trì Dao.

Giờ phút này, những kẻ bao vây Trì Tân Nguyệt không chỉ thuộc đội Lục Ảnh Huyết Điện mà còn có đảo Thiên Tà, Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các.

Những người này nhìn quả chuông trong tay bà với vẻ mặt đầy tham lam.

Nếu bọn người này không bắt tay với nhau thì bà đâu phải chiến đấu một cách khổ sở như thế này.

"Trì Tân Nguyệt, ai cũng thấy quả chuông này là một thiên khí, người nào tài giỏi hơn mới được lấy bảo vật, ngươi thấy bây giờ mình có xứng dùng nó không?”

Mạnh Nhất Phàm nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Trì Tân Nguyệt, gần giọng cười.

"Vô sỉ!"

Trì Tân Nguyệt hừ lạnh: "Bất kì kẻ nào là Ma tộc đều phải bị tiêu diệt, Mạnh Nhất Phàm, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì chuyện ngày hôm nay!"

Bà vừa nói vừa xòe tay, lắc chiếc chuông trong tay liên tục.

Tiếng chuông đinh đang truyền đi khắp đại điện.

Âm thanh trong vắt ấy như ẩn chứa một ma lực đưa những người ở đây đến tiên cảnh.


"Ngươi phải trông chừng chuông của mình cho kĩ vào, đừng có để bị những người xấu này cướp đi", hắn búng mũi Tiểu Hắc một cái rồi cười nói.

Gâu gâu ...

Mãi đến lúc này, Tiểu Hắc vẫn chưa thôi hứng khởi.

Được gặp lại chủ nhân của mình sau mười nghìn năm cô đơn nên nó phấn khích đến độ không kìm lại nổi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv