"Nói nhảm hoài không biết chán à!"
"Cái gì?"
"Ta nói ngươi nói nhảm nhiều quá!"
Mục Vỹ mất kiên nhẫn: "Ngươi có thời gian chém gió mình lợi hại thế nào thì lo mà nhìn cho kỹ người ngươi có bị gì không kìa!"
Vừa nghe Mục Vỹ nói vậy, Quân Vô Tà nhanh chóng cuối đầu quan sát. Bỗng dưng y thấy trên khung xương của mình có nhiều vết nứt kì lạ.
"Ngươi ... "
"Ngươi tưởng thiên hỏa của ta là để cho ngươi rèn luyện bản thân chắc?", Mục Vỹ trào phúng: "Không ai nắm rõ nhược điểm của bộ tộc Cốt Yêu hơn ta. Có bao giờ ngươi nghĩ rằng ngươi hấp thu được thiên hỏa của ta để tăng thêm sức mạnh, nhưng ta vẫn còn có Cửu Thiên Chân Lôi chưa?"
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Quân Vô Tà sợ hãi nhìn Mục Vỹ.
"Ta? Nếu ta noi ta là chủ nhan của đại điện này thì ngưoi có tin không?"
"Không thể nào!"
"Vậy đấy!", Mục Vỹ thở dài: "Tuy khó tin nhưng đó lại là sự thật, cũng giống như sự thật ngươi sẽ chết trong tay ta vậy".
Mục Vỹ cuộn chặt bàn tay làm phát ra tiếng rắc rắc. Quân Vô Tà thê lương kêu
gào
Từng khúc xương đang rơi ra khỏi người y.
"Đừng giết ta, không được giết ta!"
Quân Vô Tà hét toáng: "Ta là Ngũ hoàng tử của bộ tộc Cốt Yêu, là con trai của cốt yêu vương, ngươi mà giết ta là chết chắc đấy!"
"Hừ, ta đây còn từng là chua tể của tiểu thế giới Tam Thiên đây này!"
Mục Vỹ vung tay. Một âm thanh động trời vang lên, Quân Vô Tà nổ tung thành một đống tro cốt. Hỏa long đen bay đến ăn sạch đống tro cốt kia không còn một mống.
Đối với bộ tộc Cốt Yêu, việc phục hồi trở lại dễ như ăn cháo, trừ khi cho nổ xương cốt của họ thành tro bụi thì bọn họ mới chết hoàn toàn.
Còn không thì làm gì cũng là phí công thôi.
Quân Vô Tà sợ Thánh Vũ Phong làm lộ chuyện nên thẳng tay giết ông ta, thế là đỡ mất công cho Mục Vỹ, chẳng qua là tên này ngạo mạn quá rồi.
Y ngạo mạn đến mức cho rằng bản thân biết mọi thứ về Mục Vỹ, nhưng lại không biết rằng mình mới là kẻ bị Mục Vỹ bắt bài.
Mục Vỹ đứng giữa đại điện, nhẹ nhàng thở ra rồi định mở cổng điện ra ngoài.
Đúng lúc này, một luồng gió lạnh thoảng qua làm sống lưng hắn lành lạnh. Tiếp đến là âm thanh tí tách, một giọt sền sệt nhỏ lên đầu Mục Vỹ.
Mùi tanh hôi làm nhịp tim hắn tăng nhanh một chút.
Hắn quay người lại, tim đập dồn dập như trống bỏi.
Một con linh thú cao khoảng một trăm mét đang đứng trước mặt Mục Vỹ.
Linh thú màu đen này trông hệt như một con chó mực, chẳng có gì đặc biệt. Khác biệt duy nhất là nó lớn một cách kỳ lạ.
Cơ thể của con chó bằng cả một gian phòng, răng nanh thì bằng cả một khúc gỗ lớn.
Nó có bộ lông đen nhánh mượt mà, đôi mắt ngước ở trên cao rực rỡ như hai chiếc đèn lồng giữa trời đêm sâu thẳm.
Đôi mắt ấy đang nhìn Mục Vỹ với vẻ tò mò và phấn khởi!
Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của con chó khổng lồ này rất rõ, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Chó mực to lớn cúi đầu, thè lưỡi quan sát Mục Vỹ bằng ánh mắt nghi ngờ.
Một lát sau, nó nắm sấp xuống, dùng chi trước chống cằm rồi nhìn Mục Vỹ chăm chú thật lâu.
Cuối cùng, dường như con chó đã xác nhận xong, nó vươn cái đầu lớn đến rồi đưa chiếc lưỡi đỏ tươi về phía Mục Vỹ.
Không ngờ nó lại dùng lưỡi liếm người hắn.
"Á ... "
Ngay sau đó, tiếng thét đầy đau khổ của Mục Vỹ vang vọng cả đại điện.
"Tiểu Hắc, gớm quá đi!"
Mục Vỹ mắng to, người hắn ướt nhẹp từ trên xuống dưới, nước bọt nhớp nhúa làm ướt quần áo hắn.
Con chó mực to xác chạy qua chạy về quanh Mục Vỹ, tứ chi vỗ bình bịch xuống mặt đất cho thấy nó đang rất sung sướng.
"Còn nhảy nhót à, nhảy nữa là ông đây cắt chân ngươi đấy".
"Gâu gâu ... "
Chó mực tức thì sủa vang dội, tiếng kêu vang khắp đại điện khiến Mục Vỹ sắp điếc tai.
Con chó vui quá lại lè lưoi ra liếm láp Mục Vỹ, người hắn lại ướt như chuột lột lần nữa.
"Bà mẹ nó! Tiểu Hắc, ngươi làm cái quái gì vậy hả!"