"Mục Vỹ!"
Thấy Mục Vỹ, Trì Tân Nguyệt ngẩn người, chợt bà biến sắc: "Cậu ngốc hay gì mà tới đây?"
Nghĩ đến ân oán, thù hận giữa hắn và Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà, Lục Ảnh Huyết Điện, Trì Tân Nguyệt quát: "Rời khỏi đây nhanh!"
"Rời khỏi đây ạ?"
Mục Vỹ mỉm cười: "Nhạc mẫu đại nhân còn ở đây, sao con có thể đi chứ?"
"Mục Vỹ, ngươi tưởng muốn đi là đi chắc?"
Mạnh Nhất Phàm bực mình nhìn hắn, lớn tiếng: "Trả mạng cho con ta!"
"Vậy sao ông không trả trăm nghìn mạng người nhà họ Mục ta luôn đi?"
"Cả nhà họ Mục cộng lại cũng không sánh bằng mạng của con ta!"
Mạnh Nhất Phàm tức run người, ông ta nhìn Mục Vỹ với đôi mắt phừng phừng lửa giận.
"Tử Cực, Xích Huyết, giết hắn cho ta!"
Hai người mặc trường bào xanh đứng cạnh Mạnh Nhất Phàm thình lình tháo nón xuống, để lộ gương mặt.
Không ngờ hai người này là hai vị ma vương của Ma tộc - Tử Cực và Xích Huyết!
"Rõ!"
Hai người khàn giọng nói rồi đồng loạt nhìn về Mục Vỹ như hai cái máy.
"Tiểu Hắc, cắn chết bọn chúng!"
Mục Vỹ lùi lại một bước rồi quát.
"Ha ha ... "
Lời nói của hắn làm những kẻ xung quanh cười phá lên.
"Mục Vỹ, giờ nào rồi mà cậu còn đùa được?", Trì Tân Nguyệt cũng phải mắng.
Một con chó mực trông nhỏ nhắn, vô hại thế này thì làm gì được chứ?
Nực cười hơn là hành động đeo chuông lên cổ con chó của Mục Vỹ. Đó là một món thiên khí cơ mà.
"Con có đùa đâu!"
Mục Vỹ đau khổ vỗ đầu một phát, nhìn Tiểu Hắc.
"Đủ rồi đấy Mục Vỹ, giờ mà ngươi còn có tâm trạng giỡn mặt bọn ta à? Tưởng bọn ta không giết được ngươi đúng không?"
"Dĩ nhiên là không giết được rồi!"
Mục Vỹ cười xấu xa: "Các ông làm gì đủ tư cách, đúng không nào Tiểu Hắc?", nói rồi hắn nhìn Tiểu Hắc dưới chân mình.
Gâu gâu ...
Tiểu Hắc sủa, khuôn mặt bỗng hiện vẻ giận dữ.
"Lên, giết hắn!"
Mạnh Nhất Phàm không quan tâm, vẫn tỏ ra chế giễu như thường.
Gâu gâu ...
Cùng lúc đó, một tiếng gầm gừ vang trời vang lên ngay khi bọn họ áp sát lại.
Cơ thể của con chó mực con chỉ lớn khoảng một nắm tay, nhìn cực kỳ đáng yêu kia đột nhiên phóng đại, cao đến một trăm mét hệt như một con chó sói dữ tợn.
Đôi mắt lấp lánh như tinh tú tràn trề phẫn nộ.
Gâu gâu ...
Tiếng sủa kinh thiên đại địa làm cả cung điện chấn động, Tiểu Hắc vươn móng vuốt sắc như dao tới cào một cái. Tên Tử Cực còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã rơi xuống đất.
"Con chó ... con chó khỉ khô gì thế này!"
Mạnh Nhất Phàm hét toáng, giọng run thấy rõ.
"Đúng là chó đấy, nhưng không phải con chó khỉ khô đâu!"
Lúc này Mục Vỹ đã hiển lộ bốn chiếc hồn đàn dưới chân, hắn nhìn Mạnh Nhất Phàm, nói với ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Mục Vỹ, con quái vật này ngươi lấy ở đâu ra thế hả, rõ ràng chỉ là một con chó thôi mà!"
Thấy Tiểu Hắc nhảy vào đám đông rồi nuốt các cao thủ cảnh giới Niết Bàn vào bụng cái ực, Mạnh Nhất Phàm run rẩy thét.
"Ông không cần biết!"
Bóng dáng Mục Vỹ chợt lóe, vung kiếm Hắc Uyên tới.
Dưới tác dụng của kiếm thế đỉnh phong, tốc độ của nhát kiếm này được đẩy nhanh đến tận cùng.
Mục Vỹ không định thi triển Tịch Diệt Lôi Châu trong cuộc chạm trán lần này. Hắn muốn xem sức mạnh của mình sẽ đạt đến mức độ nào khi chỉ sử dụng thiên hỏa, Cửu Thiên Chân Lôi và kiếm thế đỉnh phong!
Kiếm Hắc Uyên được kiếm thế đỉnh phong thôi thúc như hóa thành vật sống, hòa làm một thể với Mục Vỹ.
Giờ phút này, Tiểu Hắc biến thành Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, điên cuồng chém giết bọn người kia.
Nó là thánh thú, võ giả cảnh giới Niết Bàn làm gì đủ cho nó mài răng!
Thường thì á thánh thú tương đương với cao thủ cảnh giới Niết Bàn, thánh thú thì mạnh hơn.
Chẳng qua Tiểu Hắc bị cầm chân tại điện Khiếu Nguyệt những mười nghìn năm nên đã yếu đi rất nhiều, dù vậy những cao thủ dưới Niết Bàn tầng thứ bảy này vẫn không phải đối thủ của nó.
Mạnh Nhất Phàm cũng bị Mục Vỹ gây áp lực đến mức mắt đỏ ngầu. Ông ta quát to, y phục nổ tung, những sợi tơ máu xuất hiện trên làn da.
Đôi mắt Mạnh Nhất Phàm hằn những tơ máu ở lòng trắng xung quanh, đồng tử cũng đỏ ngầu, rõ ràng đang trong trạng thái cuồng bạo.
"Đấy là bí tịch do Huyết Vương đại nhân gì đó của ông truyền lại đúng không?"
Mục Vỹ mỉa mai: "Lục Ảnh Huyết Điện đã là tổ chức mà bất cứ kẻ nào trên đại lục đều muốn tiêu diệt từ mười nghìn năm trước rồi. Nay Huyết Vương nhà ông thức tỉnh, ngày tàn của Lục Ảnh Huyết Điện không còn xa nữa đâu!"
"Ăn nói bậy bạ!"
Dù thế nào đi nữa, Mục Vỹ đều phải chết!
Không nhờ ơn hắn thì ông ta đã có thể từ từ triển khai kế hoạch hồi sinh Huyết Vưong cho Luc Anh Huyết Diện, sự phục hưng Luc Anh Huyết Điện cũng nằm trong tầm tay rồi.
Tuy hiện tại Huyết Vương đã sống lại rồi nhưng trí nhớ không trọn vẹn. Tất cả đều do Mục Vỹ gây ra.
Bởi vậy Mục Vỹ phải chết!