Vì Thông Thần Các cách nơi giao chiến khá xa nên không bị tổn thất nhiều.
Lúc này, Mục Thiếu Kiệt đang ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ở vị trí đầu tiên trên tầng ba của Thông Thần Các, tiếp theo tới Mục Lâm Thần.
Những người khác của Thông Thần Các thì ngồi ở dưới theo thứ tự, tình cờ thế nào Vương Tâm Nhã lại ngồi đối diện Tần Mộng Dao.
Nhất thời mọi người ở đây đều không nhịn được thầm so sánh, Vương Tâm Nhã trông rất đơn thuần và có khí chất động lòng người.
Còn Tần Mộng Dao thì lạnh lùng kiêu ngạo, vừa nhìn đã thấy như rơi xuống hố băng, đúng là một mỹ nữ băng giá.
Hai người đều đẹp ngang nhau, nhưng trông Tần Mộng Dao có khí chất hơn.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, Tần Mộng Dao đứng dậy nói: “Có lẽ Mục Vỹ chưa chết, huynh ấy rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật rồi!”
Vạn Quỷ Phủ Quật!
Nghe thấy vậy, tiếng hít thở nặng nề của mọi người dần vang lên.
Vạn Quỷ Phủ Quật là một nơi nguy hiểm nổi tiếng của Thiên Vận Đại Lục, Thánh Vũ Dịch đã gieo Cửu Tử Tuyệt Sát Trận trên người Mục Vỹ rồi ném hắn xuống Vạn Quỷ Phủ Quật, đúng là không chừa cho hắn một đường sống nào.
“Đáng chết!”
Hoàng Vô Cực hừ nói: “Thánh Đan Tông đúng là lũ bỉ ổi, kiểu gì cũng có ngày ông đây san bằng nơi đó”.
“Đúng đấy!”
Cảnh Tân Vũ quát: “Một tông phái lớn như vậy mà tông chủ lại ra tay đối phó với thầy Mục của chúng ta, đúng là siêu cấp vô liêm sỉ”.
“Các ngươi bớt lời đi được không!”, Tề Minh cau mày nhìn Tần Mộng Dao rồi nói: “Sư nương, người nói tiếp đi”.
“Cách ba năm sẽ có một lần cấm chế của Vạn Quỷ Phủ Quật suy yếu nhất nên có rất nhiều võ giả chọn thời điểm ấy để đến đây. Dù nhiều năm qua, không ai có thu hoạch gì, nhưng mọi người vẫn bon chen vào, còn nửa năm nữa sẽ tới lúc ấy”.
Nửa năm?
Để Mục Vỹ chờ ở đó nửa năm chẳng phải sẽ chết đói sao?
“Sau nửa năm nữa, chắc mọi người sẽ tụ tập ở Vạn Quỷ Phủ Quật. Lúc ấy chính là thời cơ cứu Mục Vỹ, mọi người hãy tự quyết định”.
Nói rồi, Tần Mộng Dao chắp tay rồi quay người rời đi.
Đúng là còn nửa năm nữa, nhưng trong thời gian này, cô ấy có thể làm gì đây?
…
Trong khu rừng đen tối tĩnh lặng, Mục Vỹ giẫm lên bùn đất lang thang ở đây đã nửa tháng, nhưng chẳng có phát hiện gì.
“Vạn Quỷ lão nhân, nếu ngươi chưa chết mà để ta gặp được thì kiểu gì ta cũng đập vỡ đầu ngươi”.
Mục Vỹ bực tức mắng nhiếc.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Năm xưa, tên này trông rõ hiền lành, không ngờ lại làm một nơi chôn cất nguy hiểm thế này, đến hắn cũng không tìm được lối ra vào.
“Không đúng!”
Mục Vỹ chợt nói: “Không phải tên ngốc này làm theo trận pháp mà ta dạy ngày xưa chứ?”
Mục Vỹ dừng lại một lúc rồi cất bước, tiếp tục đi lòng vòng trong khu rừng.
Nhưng lần này, cách đi của hắn đã khác hoàn toàn.
Bước chân của hắn như đang đi bộ trên sườn núi, người nghiêng nghiêng ngả ngả.
Nhưng dần dà, theo bước chân của hắn, cuối cùng thì khu rừng u ám cũng đã có một sự thay đổi nho nhỏ.
Vù vù…
Lúc Mục Vỹ bước đi, có tiếng vù vù liên tục vang lên, sau đó một cung điện đen kịt dần nổi lên giữa rừng.
“Mẹ kiếp! Tiểu Vạn ơi là Tiểu Vạn, ngươi đúng là ngu ngơ quá đấy!”
Thấy cung điện nhô lên, Mục Vỹ lập tức đi vào luôn.
Hắn muốn xem Vạn Vô Sinh - thuộc hạ của hắn rốt cuộc có bản lĩnh gì!
Vừa đi vào đại điện, Mục Vỹ đã cảm thấy ớn lạnh, một cặp mắt u ám đang nhìn hắn chằm chằm.
Đại điện này được thiết kế rất kỳ lạ, cả đống cung điện quây lại với nhau như những cái quan tài, còn đại điện chính là phần đầu của quan tài.
Có một pho tượng đang ngồi nghiêm nghị ở phía trên cùng của đại điện, hai bên nó có các pho tượng hình người khác nhau.
Vừa liếc nhìn, Mục Vỹ đã phát hiện pho tượng này chính là thuộc hạ cũ của hắn - Vạn Vô Sinh.
Nhưng Mục Vỹ nhìn thấy phía sau pho tượng có vẽ một bức hoạ, dáng người được khắc trên đó trông rất quen mắt.
Đó chính là hắn của kiếp trước!
Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy ý chí hăng hái toả ra từ đôi tay trên bức tranh.
Sớm muộn sẽ có ngày hắn leo lên đỉnh cao!
Mục Vỹ lắc đầu, tiếp tục tìm tòi.
Với hiểu biết của mình về Vạn Vô Sinh, Mục Vỹ tin mình sẽ khai phá được nơi này.
Mục Vỹ lại nhìn lên pho tượng đó, đôi mắt của nó trông vô cùng u ám, không sáng chút nào.
Nhưng sau khi nhìn pho tượng xong, Mục Vỹ lại nhìn tới bức tranh trên tường, sau đó hắn không thể rời mắt được nữa.