Cảm giác này rất kỳ lạ, giống bàn tay trẻ nhỏ khẽ vuốt ve, rất mịn màng.
“A…”
Nhưng Mục Vỹ chưa hưởng thụ được bao lâu thì đã gào thét thảm thiết.
Hắn lập tức tỉnh táo lại rồi ngồi bật dậy.
Bàn tay hắn sưng lên to tướng, trên đó có một vết thương đang chảy máu.
Mục Vỹ đã dần thích nghi được với bóng tối, sau đó có một ngọn lửa màu tím cháy trên đầu ngón tay hắn.
Vù…
Nhưng lúc trông thấy cảnh tượng ở xung quanh, Mục Vỹ suýt nữa rớt tim ra ngoài.
Nhờ có ngọn lửa màu tím soi sáng, hắn đã nhìn thấy vô vàn các con linh thú kỳ lạ ở xung quanh.
Các con linh thú đó đang trợn mắt nhìn hắn, cảm giác này thực sự ớn lạnh.
Nhưng lúc ngọn lửa màu tím loé sáng trên đầu ngón tay hắn, các con linh thú quái dị ấy đều chạy xa ra mười mét.
Dường như bọn chúng sinh ra đã sợ lửa.
Bấy giờ Mục Vỹ mới phát hiện nơi hắn rơi xuống không phải khe núi mà là một rừng cây.
Nhưng lúc này cả rừng cây đã bị bóng tối bao trùm xen lẫn với tiếng gầm gừ khe khẽ, phía trên khu rừng có lớp sương dày, hình như nơi này quanh năm đều như vậy nên mặt đất dưới chân hắn cũng biến thành bùn nhão.
Mục Vỹ giẫm xuống mặt đất trơn trượt rồi lần mò đi lên phía trước.
Nếu Thánh Vũ Dịch nói sẽ ném hắn vào Vạn Quỷ Phủ Quật thì chắc là chỗ này rồi, không thể sai được.
Vạn Quỷ lão nhân? Nhiếp Hồn Châu?
Khi nghe thấy Thánh Vũ Dịch nói câu này, Mục Vỹ đã cười, cười thả ga.
Hắn không biết Vạn Quỷ lão nhân là ai, nhưng lại biết rất rõ về Nhiếp Hồn Châu.
Năm xưa, hắn sát phạt quyết đoán, đương nhiên cũng có nhiều thuộc hạ kỳ dị, còn Nhiếp Hồn Châu này là do chính tay hắn luyện chế.
Nhưng hắn nhớ là đã đưa cho một thuộc hạ tên là Vạn Vô Sinh rồi mà.
Mục Vỹ rất có ấn tượng với người này.
Dù người này tu luyện công pháp tà ác, sống dựa vào việc hút máu tươi, nhưng y luôn dùng máu của thú thay cho máu người.
Vì thế hắn đã đích thân sáng tạo ra một công pháp dựa vào việc hấp thu tinh hoa máu huyết của thú để nâng cao thực lực và đặt tên là Vạn Thú Công, cái tên đơn giản mà rầm rộ.
Còn Quang Minh Giáo, hắn nhớ tiểu tử ấy từng nói y là người sống ở một nơi u tối nên muốn tạo ra ánh sáng mặt trời, vì thế mới lập nên Quang Minh Giáo.
“Vật đổi sao dời, đã bao năm trôi qua, Quang Minh Giáo của ngươi đã biến mất, còn Vỹ Minh của ta không biết ra sao rồi!”
Mục Vỹ vừa đi vừa hờ hững lẩm bẩm.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, năm xưa bản toạ đã giúp ngươi không ít việc, cho nên ngươi phải gìn giữ Nhiếp Hồn Châu ta đã luyện chế cho cẩn thận đừng làm mất, chắc vẫn ở đây đúng không? Nếu đúng thì đưa cho ta đi!”
Mục Vỹ lần mò đi vào sâu trong rừng cây tối tăm.
Vù…
Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên trên dãy núi, Tần Mộng Dao mặc chiếc váy dài màu lam nhạt chầm chậm đáp xuống cạnh Thánh Vũ Dịch như tiên tử cửu thiên.
“Vỹ ca đâu!”
“Nhảy xuống dưới rồi!”
Thánh Vũ Dịch chắp tay sau lưng, thờ ơ nói: “Ta đã nói sẽ cho hắn một con đường sống rồi mà, nhảy xuống Vạn Quỷ Phủ Quật vẫn tốt hơn chết trong tay ta”.
“Ông chán sống rồi sao!”
Tần Mộng Dao lạnh mặt, thanh kiếm băng xuất hiện trong tay, mũi kiếm được khắc hoa văn bông tuyết tinh xảo.
Cheng…
Nhưng thanh trường kiếm của Tần Mộng Dao đã đâm vào khẽ ngón tay của Thánh Vũ Dịch, ông ta khẽ bẻ thanh kiếm gãy đôi.
“Tần Mộng Dao, cô rất giỏi nhưng giờ vẫn chưa phải đối thủ của ta đâu!”
Thánh Vũ Dịch điềm nhiên cười nói: “Mục Vỹ rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật may ra thì còn sống, chờ sau này cô vận chuyển thần phách Băng Hoàng thuần thục rồi, khéo có thể cứu hắn lên đấy!”
“Trong lúc đó thì phải xem thiên bẩm và tu hành của cô thế nào thôi!”, Thánh Vũ Dịch cười nói: “Dù sau đó cô có thể giết ta thì ta cũng sẽ không hối hận”.
Dứt lời, Thánh Vũ Dịch quay người bỏ đi.
“À, quên chưa nói với cô. Vạn Quỷ Phủ Quật này ba năm mới mở một lần, lần này chưa phải lúc mở, nhưng ta đã tìm được một khe hở đủ để đẩy Mục Vỹ xuống”.
Ý của Thánh Vũ Dịch rất rõ ràng, cô ấy muốn xuống dưới đó là rất khó!
“Vỹ ca…”
Tần Mộng Dao nhìn xuống rừng cây bên dưới rồi chợt ngồi sụp xuống như đã mất đi chỗ dựa.
Tần Mộng Dao lẳng lặng đứng trên Vạn Quỷ Phủ Quật liên tục ba ngày rồi nhìn xuống quang cảnh u tối bên dưới.
Đến ngày thứ tư, cô ấy quay người bỏ đi.
Lúc này, trong thành Nam Vân của đế quốc Nam Vân.
Trận chiến lần này gần như đã lan rộng hết hơn nửa thành Nam Vân nên rất nhiều thứ cần sửa chữa, nhóm Tề Minh và Mục Phong Hành đã bận tối tăm mặt mũi.
Bây giờ, nhà họ Lâm, Cổ và hoàng thất chỉ còn là quá khứ.
Còn nhà họ Mục là phe giành thắng lợi cuối cùng.
Còn những người khác chỉ nghe nói thôi.
Vương Tâm Nhã đứng trong đám đông có vẻ nản lòng.
So với Tần Mộng Dao, cô ta thấy rất tự ti.
Cô ta vốn tưởng mình không thua kém Tần Mộng Dao về nhan sắc, nhưng cô ta lại không có khí chất lạnh lùng kiêu ngạo như cô ấy.