Bây giờ, Mục Vỹ đã có thể nhìn thấy rõ mười hai cung đồ trong bức tranh treo trên tường.
Hình như mười hai cung đồ này tương ứng với mười hai toà phó điện, còn phần đầu hay chính là đại điện thì được biểu thị bằng một vệt sáng màu đỏ.
Vệt sáng này phóng về phía mười hai phó điện, nối liền chúng lại thành một thể.
Mục Vỹ hơi ngẩn người khi nhìn thấy vệt sáng đó.
Vì vị trí của vệt sáng đối diện ngay với đôi mắt của hắn ở trong bức tranh.
“Đây rồi!”
Mục Vỹ đi tới trước một pho tượng theo hướng nhìn của mình ở trong tranh.
Pho tượng này là một người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, trông rất mạnh mẽ và linh hoạt. Trong tay người đàn ông đang cầm một cái búa to, chuẩn bị đập xuống tảng đá lớn dưới chân.
“Trong tảng đá to này ư?”, Mục Vỹ trầm ngâm một tiếng rồi bắn Phá Hư Chỉ ra, một luồng áp lực mạnh mẽ tuôn trào.
Uỳnh…
Một tiếng nổ vang lên, tảng đá vỡ tan, nhưng bên trong không có thứ gì cả.
“Vạn Vô Sinh, nếu để ta gặp lại ngươi thì kiểu gì ta cũng phải nện cho ngươi một trận”, Mục Vỹ bực tức mắng nhiếc rồi đấm một cú lên chiếc búa sắt đó.
Rắc rắc…
Có vết nứt xuất hiện, chiếc búa sắt đó lập tức nổ tanh tành, một viên trân châu màu đỏ máu có vẻ lạnh lẽo sáng rực rỡ trong tay của người đàn ông đó.
“Nhiếp Hồn Châu!”
Mục Vỹ mừng rỡ khi nhìn thấy viên trân châu này.
Năm xưa, viên trân châu mà hắn luyện chế này chỉ là địa khí hạ phẩm, nhưng nhiều năm trôi qua, chắc nó đã phát triển tới một trình độ nhất định, khéo còn thành thiên khí rồi cũng nên.
Nhiếp Hồn Châu giúp người nắm giữ tăng tu vi nhờ vào việc hấp thu lực linh hồn và máu huyết của kẻ thù. Ngày xưa, Mục Vỹ đã đại sát khắp nơi bằng viên trân châu này, cuối cùng mới giao nó cho Vạn Vô Sinh.
“Bảo bối tốt, quay về với chủ cũ thôi, qua đây!”
Mục Vỹ cong ngón tay, Nhiếp Hồn Châu lập tức bay tới rồi rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Ban đầu, Nhiếp Hồn Châu còn hơi kháng cự, nhưng khi Mục Vỹ tiếp tục thi triển pháp quyết từng sử dụng, món hung khí này như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức nhao lên.
“Lâu lắm không gặp người bạn cũ!”
Trong lòng Mục Vỹ dâng lên một cảm giác gắn bó máu thịt khi nhìn Nhiếp Hồn Châu.
“Tên ngốc Vạn Vô Sinh chạy đi đâu mất, để ngươi ở đây cho bụi bẩn bám đầy. Đợi khi nào gặp lại hắn, ta sẽ cho hắn một trận!”
“Được rồi, để xem trong mười hai phó điện này có điều bí ẩn gì nào”.
Mục Vỹ lách người một cái, bắt đầu đi tới phó điện đầu tiên, rồi lần lượt tới cái thứ hai, thứ ba…
Sau khi đi vào phó điện, Mục Vỹ phát hiện bầu không khí bên trong càng lúc càng âm u và kỳ dị.
“Trong mười hai phó điện có đan dược, linh khí, thiên tài địa bảo, còn có cả linh thạch cực phẩm nữa. Được, được đấy, xem ra bao năm qua, tên tiểu tử Vạn Vô Sinh này sống đầy đủ ghê!”
Mục Vỹ rất hài lòng khi lần này rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật, Thánh Vũ Dịch cứ tưởng ném hắn xuống đây là có thể dụ được Tần Mộng Dao ra ngoài.
Nhưng ông ta không thể ngờ hàng vạn năm trước, Mục Vỹ chính là chủ của Vạn Quỷ lão nhân, mà đồ của tôi tớ cũng chính là của chủ.
Nhìn mấy chục chiếc nhẫn không gian lấp lánh trong tay, Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Vạn Vô Sinh này tích được lắm tiền thế! Nhẫn không gian cực phẩm cũng có cả đống luôn!”
Nhẫn không gian cực phẩm bét cũng có không gian rộng hàng vạn mét vuông, như thế đã có thể coi là rất rộng lớn rồi, ấy vậy mà một chiếc nhẫn cực phẩm này cũng không đủ chỗ để chứa hết đồ của Vạn Vô Sinh.
“Cỡ này phải ngang với số tích luỹ hàng trăm năm của năm gia tộc lớn mất!”
Mục Vỹ chợt phát hiện vèo một cái, hắn đã trở thành một phú ông, hơn nữa còn là kiểu siêu giàu.
Đúng là niềm vui bất ngờ!
Sau khi sống lại, Mục Vỹ không thiếu võ kỹ, công pháp, chỉ thiếu tiền thôi!
Mà làm gì cũng cần đến tiền.
Còn với võ giả mà nói thì linh thạch là tốt nhất.
Mục Vỹ bùi ngùi khi nhìn thấy đại điện trống rỗng.
“Tiểu Vạn à, ta dọn dẹp hết đồ đạc hộ ngươi rồi đó, không cần cảm ơn đâu, hẹn gặp lại nhé!”, nói rồi, Mục Vỹ vẫy tay toan rời đi.
Nhưng đột nhiên hắn khựng lại.
“Không đúng, Tiểu Vạn, chắc chắn ngươi có ý chơi xấu người khác nên nhiều năm qua mới không có ai lấy được bảo bối nào ở đây đi!”
Mục Vỹ chợt nói: “À, chắc hẳn ngươi còn có một không gian giả, là điện trong điện đúng không?”
Mục Vỹ mỉm cười nhìn pho tượng.
Sau đó đi ra ngoài.
Đại điện dần đóng lại, rồi chui xuống dưới đất, nhưng không lâu sau, lại có một toà nhà lớn nhô lên trong rừng cây trống trải.
Toà nhà này trông không khác gì Vạn Quỷ Phủ Quật của ban nãy.
Mục Vỹ bước đi hiên ngang, rời khỏi rừng cây mù mịt này.
Sự thay đổi này đã khiến các võ giả thường xuyên quanh quẩn ở đây chú ý.
Ngay sau đó, cả Thiên Vận Đại Lục bắt đầu bùng nổ một tin tức chấn động.
Vạn Quỷ Phủ Quật đã mở rồi!