Mục Vỹ ở trên cao nở nụ cười vui mừng.
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt đáp xuống đất rồi đi tới chỗ mọi người.
Chắc chắn hắn sẽ phải giết Thái Hoàng Dục và Lâm Sa Vũ.
Bây giờ hai lão già ấy đã sức cùng lực kiệt, dù họ là cảnh giới Thông Thần †ầng thứ sáu, nhưng đã dùng gần hết thực lực, vì thế thấy Mục Vỹ đi tới, họ cũng không thể làm gì được nữa.
“Mục Vỹ, đừng giết bọn ta. Chúng ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật!”
Lâm Sa Vũ có vẻ kinh ngạc, run rẩy nói: “Đồng ý không?”
“Nếu ta nói thì ngươi sẽ tha cho bọn ta chứ?”
“Được!”
Lâm Sa Vũ lập tức nói: “Hình như cha ngươi chưa chết. Hôm đó, cha ngươi bị Lục Khuê truy sát, ông ta chắc chắn là cha ngươi đã chết rồi, nhưng bọn ta lại không tìm thấy xác của Mục Thanh Vũ trong bầy thú!”
“Thế mà đòi ta tha cho à? Tha cái đầu ông ý!”
Mục Vỹ tức giận quát: “Cha ta chết không toàn thây vì rơi vào trong làn sóng yêu thú, đến xác cũng không tìm thấy mà ông dám nói với ta là cha ta vẫn còn sống ư?”
“Được rồi!”
Mục Vỹ lạnh mặt rồi bắn một bông hoả liên ra, bông hoa ấy dính vào người Thái Hoàng Dục.
Sau đó dù là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, nhưng Thái Hoàng Dục cũng không thể chống lại được.
Một là vì lão ta đã mất quá nhiều sức, hai là gần đây Mục Vỹ đã điều khiển thiên hoả thuần thục và khéo léo hơn.
“Ngươi, ngươi định làm gì thế hả?”
Thái Hoàng Dục ú ớ nhìn Mục Vỹ.
“Làm gì ư?”
Mục Vỹ giơ bàn tay lên, Thái Hoàng Dục lập tức bắn lên cao.
Một bông hoả liên dính sát vào người lão ta, sau đó cả người lão ta nhanh chóng bay tới chỗ giao thoa giữa Tử Viêm Lang và làn sóng yêu thú.
U..
Tiếng soi tru vang lên, trông thấy bông hoả liên đó, bọn chúng không thèm để ý tới Thái Hoàng Dục, một con Tử Viêm Lang nhảy lên rồi há cái miệng to đùng ra.
Phập một tiếng.
Thậm chí Thái Hoàng Dục còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị con Tử Viêm Lang căn đứt đôi người rồi nuốt trọn.
“Trông thấy chưa hả Lâm Sa Vũ?”
Đôi mắt lạnh lùng của Mục Vỹ chứa đầy vẻ sát ý, hắn nói: “Bây giờ ta bảo với ông là Thái Hoàng Dục chưa chết, để ông đi cùng ông ta được không?”
“Không không!”, Lâm Sa Vũ lùi bước nói: “Đừng giết ta, ta sẽ đầu quân cho. nhà họ Mục, ta sẽ đi theo ngươi, chỉ cần ngươi tha cho ta thì muốn ta làm gì cũng được!”
“Ô? Thật không?” “Thật!”
Mục Vỹ cười nói: “Được, nếu thế thì ta tha cho ông một mạng, giờ ông hãy đi giết Mộ Bạch của Thánh Đan Các cho ta!”
Toàn thân Mộ Bạch lúc này đã bê bết máu, với sức của một mình ông ta thì sẽ không thể chống lại đội quân hàng trăm nghìn người được.
“Được được, ta sẽ giết ông ta!” Lâm Sa Vũ tỏ vẻ hung dữ rồi xông lên phía trước. Bịch...
Nhưng ngay sau đó, khi thanh lợi kiếm của lão ta chuẩn bị cắm vào lưng Mộ Bạch thì cánh tay của lão ta đã nổ tung.
Lâm Sa Vũ la hét thảm thiết, một bóng người chợt xuất hiện cạnh lão ta, người đó vặn tay một cái, đầu của Lâm Sa Vũ đã lìa khỏi cổ.
Người đó mặc trường sam màu xám, khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo tầm thường, nhưng khí tức thì vô cùng lạnh lùng.
“Đại cai” 'Trông thấy người đó, Mộ Bạch mừng rỡ. Đây mới là sự trợ giúp mà ông ta xin từ tông phái.
Bắc Nhất Vấn Thiên đó chỉ quan tâm tới bản thân hắn ta, chứ có đoái hoài gì đến ông ta đâu.
“Sao lại trông thảm hại thế này?”, Mộ Thanh nhìn đệ đệ của mình rồi hận rèn sắt không thành thép nói: “Ta cho đệ làm các chủ của Thánh Đan Các ở đế quốc
Nam Vân, nhưng đệ xem mình đã làm được gì rồi?”
“Đại ca, chuyện này không thể trách đệ được, là tại Mục Vỹ đó... cả Mạnh Quảng Lăng nữa, bọn họ ức hiếp người quá đáng!”
“Lùi lại!”
Mộ Thanh quát lên một tiếng rồi chắp tay ra sau lưng quan sát cục diện.
“Trưởng lão Mộ Thanh?”
'Thấy Mộ Thanh xuất hiện, Bắc Nhất Vấn Thiên ở trên cao cười lạnh nói: “Trưởng lão Mộ Thanh, ông là trưởng lão nòng cốt nhưng hãy xem chuyện tốt mà đệ đệ mình gây ra đi, Thánh Đan Các ở đế quốc Nam Vân coi như sụp đổ hẳn rồi!”
“Không liên quan đến ngươi!”
Mộ Thanh là trưởng lão nòng cốt nên không thèm đếm xỉa tới Bắc Nhất Vấn Thiên. Dù Bắc Nhất Vấn Thiên là đệ tử thân truyền số một của Thánh Đan Các,
nhưng địa vị của ông ta vẫn cao hơn hắn ta.
Hơn nữa chưa chắc sau này chức tông chủ của Thánh Đan Tông đã thuộc về Bắc Nhất Vấn Thiên!
“Ông...
Bắc Nhất Vấn Thiên nói tiếp: “Ừ thì không liên quan, để ta coi trưởng lão Mộ Thanh sẽ giải quyết thế nào!”
Bây giờ, Bắc Nhất Vấn Thiên không việc gì phải vội, hắn tỏ vẻ khiêu khích nhìn Mộ Thanh.
Mộ Thanh chẳng buồn để ý tới hắn ta, mà nhìn sang Mục Vỹ.
“Giờ thiên hoả đang ở trong người ngươi nên ngươi hãy đi cùng ta một chuyến!”, Mộ Thanh tỉnh bơ nói: “Thánh Đan Tông ta đã điều tra thiên hoả này hàng trăm năm mới tìm được một chút tin tức, không ngờ lại bị ngươi giành mất. Ngươi hãy cùng ta về tông phái để xem tông chủ sẽ định đoạt ngươi thế nào!”
“Ta nhổ vào!”
“Thánh Đan Tông các người đều mặt dày thế à?”
Mục Vỹ mắng nhiếc: “Ta tình cờ có được thiên hoả này do bị đẩy vào bước đường cùng, ta phải dùng mạng để đổi lấy. Thiên hoả do trời đất tạo ra nên là vật
vô chủ, gì tới lượt Thánh Đan Tông các ngươi định đoạt?”
“Người của Thánh Đan Tông quả nhiên mặt dày vô địch, tự cao tự đại, hơn nữa còn tham lam và dốt nát!”
“Cứ thứ gì tốt thì đều là của các ngươi à? Còn vô liêm sỉ hơn nữa được không?”
Mục Vỹ tức giận nhìn Mộ Thanh rồi mắng.
Chuyện về thiên hoả đã không thể giấu được nữa.
Chỉ cần hắn sử dụng thì người có dã tâm sẽ phát hiện ngay. Nên Mục Vỹ cũng không muốn giấu nữa.
Thứ gì của hắn thì sẽ mãi thuộc về hắn!
Ai muốn cướp thì cứ xác định phải trả giá bằng tính mạng đi.