Mục Thần

Chương 417: Cổ Ngọc Long Tinh



“Ngươi đúng là tên ngu xuẩn, tự tìm chết!” Mộ Thanh lắc đầu rồi tung chưởng về phía Mục Vỹ. Bụp...

Nhưng đúng lúc này có một bóng đen xuất hiện, bóng đen đó chắn trước. người Mục Vỹ, cản Mộ Thanh lại.

“Là ngươi!”

Trông thấy người áo đen, Mục Vỹ ngẩn ra.

Ba năm trước, người áo đen này xuất hiện để giải vây, bây giờ người này lại xuất hiện, hắn cứ ngỡ người này đã chết trong trận chiến năm xưa rồi.

“Ngươi không sao chứ?” “Không sao!”, Mục Vỹ cười nói: “Đám này thì làm gì được ta chứ!”

“Ừm!”, người áo đen nói: “Phụ thân ngươi chưa chết, nhưng bây giờ không tiện xuất hiện, khi nào tới thời điểm thích hợp thì hai cha con ngươi sẽ gặp nhau!”

Chưa chết? Mục Vỹ chỉ muốn đập cho Mục Thanh Vũ một trận.

Ba năm qua, hắn luôn nghĩ ông ấy đã chết vì cứu mình, nhưng ông ấy vẫn chưa chết...

Đúng là khiến hắn đau thương ba năm công cốc rồi! “Ông nội ta cũng chưa chết nên sẽ sớm xuất hiện thôi, chỉ là bây giờ ta không biết ông đi đâu mất rồi”, Mục Vỹ đúng kiểu không làm cho người khác bất ngờ thì

không chịu được.

“Cái

Lần này đến lượt người áo đen kích động.

“Tốt tốt, chưa chết thì tốt quá rồi!”, Mục Vỹ phát hiện khoé mắt người áo đen ngấn lệ.

Người áo đen vỗ vai Mục Vỹ rồi cười nói: “Giờ ta sẽ đối phó với ông ta, còn những người khác giao cho ngươi!”

“Được!

Lúc này, Lâm Sa Vũ và Thái Hoàng Dục đã chết. Kẻ hãm hại nhà họ Mục năm xưa gần như đã chết hết, chỉ còn lại Thánh Đan Tông.

Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng! Mục Vỹ nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên rồi châm chọc nói: “Ta sẽ tạm bỏ qua cho. ngươi, ta sẽ làm tiêu hao chân nguyên và lực linh hồn của ngươi để ngươi lởn vởn

một lát, đợi ta xử lý chuyện này xong sẽ tìm ngươi sau”.

Mục Vỹ ngoảnh sang Mạnh Quảng Lăng rồi cười nói: “Mạnh huynh, ta rất thích Nhân Hoàng Kinh của ngươi, đưa cho ta nghịch chút nào!”

“Mơ đi!”

“Hả? Mơ á?”, Mục Vỹ cười hì hì nói rồi vung tay, các tiếng soạt soạt vang lên, vốn đang có hai cái đuôi tấn công Mạnh Quảng Lăng thì giờ thành sáu cái.

Sáu cái đuôi đó đàn áp Mạnh Quảng Lăng, áp lực khủng khiếp khiến y gần như không thể thở nổi.

“Đi còn mơ níra hay thôi?”

Mục Vỹ tỏ vẽ giễu cợt nhìn Mạnh Quảng Lăng.

“Phá Hư Chỉ - Nhất chỉ bình sơn nhạc!”

Mục Vỹ điểm ngón tay, một ảo ảnh lớn bổ nhào về phía Mạnh Quảng Lăng.

Bây giờ, y đang bị sáu cái đuôi chèn ép đến cùng cực, Nhân Hoàng Kinh khó khăn lắm mới ngăn chặn được mấy cái đuôi ấy trước mặt y, mà Mục Vỹ lại tấn công tới tiếp nên y gần như không còn chiêu gì để chống đỡ nữa.

“Chết tiệt!”

Thấy ảo ảnh của ngón tay đó bay tới, Mạnh Tử Lăng tái mặt rồi lùi lại.

“Rút à? Rút được chắc?”

“Đáng chết!”

'Thấy Mục Vỹ lại lấn tới, bất đắc dĩ Mạnh Tử Lăng đành buông Nhân Hoàng. Kinh ra rồi chật vật lùi lại để trốn đòn tấn công của hắn.

Vèo...

Một âm thanh vang lên, Nhân Hoàng Kinh đã thuận theo cái đuôi đó rồi biết mất tăm.

“Mục Vỹ, ngươi làm gì vậy hả?”, Mạnh Quảng Lăng lạnh mặt nhìn Mục Vỹ rồi tức tối gào lên.

“Liên quan gì tới ngươi?” Mục Vỹ tỉnh bơ nói: “Nhân Hoàng Kinh của ngươi rất được, ta tịch thu!” “Ngươi...

Trong mắt Mạnh Quảng Lăng chứa đầy vẻ giận dữ, nhưng y không dám phát tác.

Dù y là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, nhưng khi mất Nhân Hoàng Kinh thì thực lực của y sẽ giảm mạnh, mà Mục Vỹ lại vừa giết Cổ Vân Nhàn, một cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu đấy thôi.

“Tiểu tử kia, ngươi ngông cưồng như vậy thì kiểu gì cũng chết sớm thì Đúng lúc này, một giọng nói vọng từ trên cao xuống.

Một bóng thú to lớn xuất hiện trước, có một người ngồi trên người nó rồi cúi xuống quan sát bên dưới.

“Cuối cùng thì ông cũng tới rồi!” Trông thấy người đó, Mục Vỹ lộ vẻ căm phẫn.

Năm xưa, hắn biết rõ tên đầu sỏ chính là người này - Lục Khuê, phó tông chủ của Thánh Đan Tông!

“Có vẻ ngươi rất hận ta nhỉ! Năm xưa, ngươi không chết đúng là kỳ tích đấy!”, Lục Khuê chắp tay sau lưng, đứng trên đỉnh đầu con Xích Luyện Giao hai đầu rồi cười lớn nói.

“Khuê thúc!”

Thấy Lục Khuê tới, Mạnh Quảng Lăng gào lên: “Khuê thúc, Nhân Hoàng Kinh bị Mục Vỹ cướp mất rồi, cháu bất tài!”

“Ta không trách cháu!” Lục Khuê khẽ cười nói: “Người này có tâm tư thâm sâu, lại có thiên hoả trong

người, thêm Cổ Ngọc Long Tỉnh giúp sức nữa thì cháu không phải đối thủ cũng đúng thôi”.

“Tiểu tử kia, ngươi ngông cuồng như vậy thì kiểu gì cũng chết sớm thôi!” Đúng lúc này, một giọng nói vọng từ trên cao xuống.

Một bóng thú to lớn xuất hiện trước, có một người ngồi trên người nó rồi cúi xuống quan sát bên dưới.

“Cuối cùng thì ông cũng tới rồi!” Trông thấy người đó, Mục Vỹ lộ vẻ căm phần.

Năm xưa, hắn biết rõ tên đầu sỏ chính là người này - Lục Khuê, phó tông chủ của Thánh Đan Tông!

“Có vẻ ngươi rất hận ta nhỉ! Năm xưa, ngươi không chết đúng là kỳ tích đấy!”, Lục Khuê chắp tay sau lưng, đứng trên đỉnh đầu con Xích Luyện Giao hai đầu rồi cười lớn nói.

“Khuê thúc!”


“Ha ha... Không ngờ ngươi lại giành được thiên hoả, lại còn gặp được Cổ Ngọc Long Tinh. Cổ Ngọc Long Tinh là do thiên hoả tự tạo ra, nhưng hễ là thiên hoả thì đều nhờ tích tụ linh khí trong trời đất mà có, vô hình trung cảm ngộ được thiên hoả thì sẽ hình thành các loại tượng đá kỳ dị để tạo khung xương cho mình dựa

vào”.

“Thiên hoả mà ngươi có được đã hình thành Cổ Ngọc Long Tinh, nó có chín cái đuôi, hơn nữa còn có tứ chỉ!”

Lục Khuê nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Ta nói có đúng không?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv