Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan đứng trước đoàn quân nhà họ Tiêu mà sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Niệm Linh Quan vốn định làm ngư ông đắc lợi, ra tay sau trận đại chiến của hai phe.
Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng này, bọn họ thấy vô cùng khiếp sợ. Nếu bọn họ thật sự làm thế thì giờ chắc cũng sẽ thê thảm như Lục Ảnh Huyết Tông, Thánh Đan Các, nhà họ Lâm, Cổ và hoàng thất rồi.
Còn Bắc Nhất Vấn Thiên vì sao cũng bị Mục Vỹ áp chế như vậy.
“Linh Quang Thập Tự Trảm!”
Bị chiếc đuôi ấy áp chế, Bắc Nhất Vấn Thiên đã hoàn toàn bùng nổ.
Một chữ thập xuất hiện trước mặt hắn ta rồi chặn cái đuôi đó lại.
“Mục Vỹ, chết đi!”
Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh mặt rồi đâm một kiếm ra.
Tiếng vun vút vang lên.
Hắn ta không ngừng chém về phía chiếc đuôi đó.
Dần dà, thanh trường kiếm của Bắc Nhất Vấn Thiên đã bị lửa nung nóng cháy.
Dù là cảnh giới Thông Thần tầng thứ bảy, nhưng hắn ta vẫn không thể khắc chế được sức nóng của ngọn lửa ấy.
“Chết tiệt! Nếu không nhờ thiên hoả thì nhất định ta đã giết hắn tại chỗ rồi”, Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh mặt, không nhịn được mắng nhiếc.
“Năm xưa, nếu không có sư phụ ngươi thì ngươi đã chết từ lâu rồi, chứ còn ở đó mà nói mấy lời này à? Mang tiếng đệ tử số một của Thánh Đan Tông, ta thấy
cũng thường thôi!”
Mục Vỹ lạnh lùng nói, sau đó một chiếc đuôi nữa lại tấn công về phía Bắc Nhất Vấn Thiên.
Hai chiếc đuôi dài cả nghìn mét liên tiếp đâm Bắc Nhất Vấn Thiên từ hai phía.
Bắc Nhất Vấn Thiên không ngừng chửi mắng, nhưng cũng chẳng để làm gì.
Mục Vỹ chỉ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai nên dù có thêm mười Mục Vỹ thì hắn ta cũng không sợ, nhưng bây giờ, con quái thú dưới chân Mục Vỹ quả
thực rất khủng bố.
Rốt cuộc Mục Vỹ đã thu phục con quái thú này bằng cách nào? Không lẽ cũng nhờ thiên hoả?
“Đáng chết!” “Mục Vỹ, hôm nay ta phải giết ngươi!”
Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh giọng quát rồi chợt ném một cái lệnh bài ra, tấm lệnh bài ấy bay lên cao rồi nổ tung, một lưồng sáng bao phủ toàn không gian.
“Thánh Đan Tông ta đã phái rất nhiều tinh anh đi tìm thiên hoả, ngươi tưởng chỉ có đế quốc Nam Vân mới có thiên hoả ư?”, Bắc Nhất Vấn Thiên quát: Hôm nay, ta sẽ giết ngươi cho bằng được!”
“Trước khi ta chết thì ta phải giết ngươi đ:
Mục Vỹ lạnh lùng tiếp tục cử chiếc đuôi thứ ba đi xử lý Bắc Nhất Vấn Thiên.
Ba chiếc đuôi tấn công một lúc, áp lực của Bắc Nhất Vấn Thiên lập tức tăng vọt, mặt hắn ta đỏ au.
Hắn ta thật sự thấy bứt rứt khi cứ bị Mục Vỹ chèn ép thế này.
Còn Mạnh Quảng Lăng gần như cũng không nhịn được nữa mà muốn bùng cháy.
Đùa nhau à?
Đoàn linh thú và cả thiên linh thú mà y gọi tới đã bị mấy trăm con Tử Viêm Lang của Mục Vỹ cản bước.
Bây giờ, bầy Tử Viêm Lang đứng gào rú ở phía trước như chốn không người, móng vuốt, hàm răng sắc nhọn cùng ngọn lửa màu tím trên người chúng đều khiến các linh thú khác không thể chống trả.
Đám Tử Viêm Lang này rốt cuộc có lai lịch thế nào mà biến thái vậy?
“Nhân Hoàng Kinh, Nhân Hoàng Địa Biến!”
Mạnh Quảng Lăng khẽ hô lên một tiếng, Nhân Hoàng Kinh trong tay y loé sáng rồi xuất hiện một bức màn chắn chặn trước mặt y.
Nhưng Mục Vỹ đâu cho y cơ hội phản kháng, một chiếc đuôi nữa lại đâm tới.
Cùng lúc đó, quân của Lục Ảnh Huyết Tông và bốn thế lực lớn đã bị người của Địa Sát Đường, Thông Thần Các, nhà họ Mục và nhà họ Tiêu đánh cho tan tành.
Lúc trước, bọn họ vừa tiêu hao quá nhiều thể lực, bây giờ lại không có phàm khí và huyền khí trong tay nên căn bản không thể đáp trả được.
Mục Vỹ đã chiếm ưu thế tuyệt đối, Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng gần như đã bó tay.
Vù vù...
Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên.
Một loạt người bay tới.
Nhìn kỹ mới thấy bọn họ đều mặc y phục đệ tử của Thánh Đan Tông. “Vấn Thiên sư huynhI”
“Lâm Chính Vũ, Tất Minh Dụ, hai người đến đúng lúc quá! Tên này đã giết Liễu Vô Tâm, mau chỉ huy đệ tử Thánh Đan Tông ta giết hết bọn chúng đi!”
“Vâng!” Trông thấy những người đó, Bắc Nhất Vấn Thiên tỏ vẻ mừng rỡ.
“Mục Vỹ, đây đều là đệ tử nòng cốt và thân truyền của Thánh Đan Tông ta, ngươi chết chắc rồi!”
'Thấy những người này đều có cảnh giới Thông Thần trở lên, Mục Vỹ híp mắt lại.
Bất luận thế nào, hắn cũng phải thắng trận chiến ngày hôm nay. Tất Minh Dụ và Lâm Chính Vũ nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy sát khí.
Đệ tử Thánh Đan Tông luôn hiên ngang ở Thiên Vận Đại Lục, khi nào tới lượt kẻ khác đuổi
Có thể bọn họ không phải là đối thủ của đệ tử của Thánh Đan Tông, nhưng vẫn có thể cản bước đối phương một lúc.
Hơn nữa bây giờ, bốn gia tộc lớn đã tan tác, Lục Ảnh Huyết Tông cũng binh bại như núi đổ, lần tấn công này chắc chắn có thể khiến họ sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng đám đệ tử của Thánh Đan Tông tự dưng xuất hiện thì có sao? Bọn họ mà phải sợ chắc! “Giết!”
Tất cả hét lên một tiếng rồi xông lên.