Trời ạ!
Thấy Trương Tử Hào chỉ vào mình, La Phù sợ hết hồn, suýt nữa ngã xuống đất.
Chuyện quái gì vậy? Không có quà gặp mặt nên định lấy đầu ông ta ra để thay thế ưt
Sớm biết thế này thì ông ta đã chưồn từ lâu rồi.
“Hừi La Phù là viện phó của Lôi Phong Viện ta, dù ông ta có làm sai thì cũng phải do ta trừng phạt, ông không có quyền”.
“He he, đúng là ta không có quyền, nhưng ta có rất nhiều cách để giết lão ta, ông làm gì được nào?”, Trương Tử Hào nhìn Hồng Trần rồi đắc ý nói.
Danh tiếng kiếm khách Tử Dạ của ông ta đâu phải tự dưng mà có. “Ông...”
Đại sư Hồng Trần tức giận nói: “La Phù có sai cũng phải do ta phạt, ông muốn giết ông ta không dễ vậy đâu”.
Thương cho thanh danh một đời của La Phù, ông ta là viện phó của Lôi Phong Viện, quyền lực cao ngất, nhưng chỉ vì đắc tội với Mục Vỹ mà bây giờ bị người ta đá qua đá lại như một kẻ vô dụng.
“Giết người thì thôi!”, Mục Vỹ mỉm cười nói: “Nhưng còn chuyện nhận đồ đệ thì... Bây giờ, ta đang là thầy giáo nên không thể làm đồ đệ ông được đâu”.
“Hả?” Nghe Mục Vỹ nói vậy, Trương Tử Hào cau mày.
Khi Trương Tử Hào muốn nhận đồ đệ thì ai cũng mong người đó là mình, mà Mục Vỹ lại từ chối ư?
“Nói đi, cậu có điều kiện gì?”
“Ta không có điều kiện gì cả, chỉ là ông chưa đủ trình độ để dạy ta thôi, hơn nữa ta cũng không cần ai dạy mình cả”.
Mục Vỹ hờ hững đáp một câu, nhưng mọi người xung quanh đều đã nghệt mặt ra.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà lắm chuyện giật gân vậy? Đúng là khiến người ta không thể chịu nổi và tin được.
“Ta không đủ tư cách để dạy cậu ư?” Trương Tử Hào cười lớn nói: “Mục Vỹ, ta công nhận là cậu có thiên bẩm cao. siêu, kiếm thế ảo thì lợi hại. Nhưng kiếm thế ảo không phải là kiếm thế, cậu phải hiểu như vậy”.
“Cùng một đường kiếm, nhưng ý cảnh do ta và cậu tạo ra có sự cách biệt rất lớn, cậu hãy nhìn mà xem..."
Nói rồi, Trương Tử Hào giơ tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện. Ông ta khế vung một đường, đường kiếm ấy trông rất bình thường, nhưng khi mọi người nhìn thấy thì nó lại rất có sức hút với họ.
Đó là một loại ý cảnh rất khó phân biệt, khiến người ta chìm đắm say mê.
Nhưng ngay sau đó, Trương Tử Hào lật bàn tay, thanh trường kiếm lập tức đảo ngược, một luồng sát khí lập tức khiến tất cả mọi người cảm thấy như đối mặt với cái chết.
Các học trò có tu vi hơi thấp đều đã tái mặt, người ngợm chao đảo.
"Kiếm thế là chiều hướng của đất trời, điều quan trọng là sự kết hợp giữa võ giả và kiếm, kiếm và đất trời. Sức mạnh to lớn của thiên nhiên mà võ giả dẫn dắt được mạnh tới đâu là dựa vào khả năng lĩnh ngộ của người đó về kiếm thế”.
“Thế này ư?”
Trương Tử Hào còn chưa nói hết câu, Mục Vỹ đã cầm lấy trường kiếm rồi khế vung một đường, sau đó xoay chuyển rồi đâm ra.
Kiếm khí sắc nhọn bao trùm không gian, tiếng vun vút khế vang lên trên khắp. sân luyện võ.
Kiếm thết Trương Tử Hào trợn mắt há mồm nhìn Mục Vỹ.
Trước lúc giao chiến, hắn còn là kiếm thế ảo, mà bây giờ đã biến thành kiếm thế rồi.
Sau một trận đấu, kiếm thế ảo của Mục Vỹ đã trở thành kiếm thế. Sao có thể? Trương Tử Hào không thể tin nổi.
Khả năng lĩnh ngộ thế này thì đúng là ông ta không đủ tư cách làm sư phụ của Mục Vỹ rồi.
Không tới mười năm nữa, chắc kiếm thế của Mục Vỹ sẽ đạt tới cấp đỉnh phong, sau đó lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình và trở thành kiếm khách tuyệt thế.
“Ha ha, ra là Trương Tử Hào ta tự cao tự đại. Thế gian lớp lớp nhân tài, xem ra ta già rồi, già thật rồi!”
Trương Tử Hào cười khổ một tiếng, sau đó vung tay rời đi.
“Khụ khụ”, Hồng Trần nhìn Mục Vỹ rồi ho khan vài tiếng, nói: “Thầy Mục, cậu yên tâm! Ta nhất định sẽ điều tra rõ chuyện xảy ra ngày hôm nay để đòi lại công bằng cho lớp chín cao cấp”.
“Đa tạ viện trưởng!”
Mục Vỹ chắp tay rồi nhìn học trò của lớp chín.
“Tiêu Khánh Dư, đi về rồi uống viên đan dược ấy đi, thương tích trên người trò sẽ nhanh khỏi thôi, nhớ chưa?”
“Vâng ạ!” “Mục Phong Hành, lát đến chỗ đại sư Mạt Vấn lấy một viên Cố Bản Tâm Đan - đan dược tứ phẩm mà uống. Ngày mai, trò sẽ hồi phục thôi, không để lại di chứng về sau đâu”. “Vâng!”
“Được rồi, lớp chín giải tán! Mọi người đều mệt vì cuộc thi hôm nay rồi, về nghỉ ngơi đi”.
“Vâng!”
Mục Vỹ hạ lệnh, lớp chín dần tản đi.
Cuộc thi của khối cao cấp đã đi đến hồi kết, vị trí số một coi như đã rõ rồi.
Nhưng bây giờ không ai tranh luận xem người đứng đầu là ai nữa, vì sự thể hiện của Mục Vỹ ngày hôm nay đã ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Cả học viện Thất Hiền đã hoàn toàn chấn động.
Thiên bẩm mà Ngạn Vân Ngọc thể hiện có thể sánh ngang với giáo viên của lớp đặc biệt, nhưng gã đã chết.
Một thiên tài đã chết thì đâu còn là thiên tài nữa.
Mọi người bắt đầu rời khỏi sân luyện võ.
“Y Chiêm Long, thấy nguy hiểm chưa hả?”
Có hai bóng người đang đứng trên một toà lầu cao ở phía xa.
Một người trong đó mặc áo trắng, mái tóc dài buộc cao bay phất phơ, trông. đẹp như một bức hoạ.
“Ta ư?
Nghe thấy người bên cạnh hỏi, Y Chiêm Long mỉm cười.
“Nguy hiểm ư? Ta là giáo viên của lớp đặc biệt, ngồi ở vị trí này thì lúc nào cũng bị nhiều người khiêu chiến. Mục Vỹ kia đúng là giỏi thật, nhưng tiếc là cảnh giới thấp quá”.
Y Chiêm Long cất giọng nhẹ nhàng, không rõ tâm trạng ra sao.
“Còn ngươi thì sao Lâm Tiêu Thiên? Ngươi là người quản lý đám tiểu yêu ở long bảng mà giờ lại chạy đến đây xem trò vui, đúng là khiến ta thấy ngạc nhiên đấy”.