“Mạt Vấn, ông lại đến làm loạn gì đấy!” Thấy Mạt Vấn và Mạt Khánh Thiên cùng đi tới, Hồng Trần chẹp miệng.
“Sao ta không được đến? Lão đây là thầy luyện đan bảy sao, mà lại không được hoan nghênh ở Lôi Phong Viện của ông à?”
Bảy sao?
Nghe Mạt Vấn giới thiệu về mình, Hồng Trần ngẩn người.
Trước kia luôn có tin đồn là Mạt Vấn đã luyện chế thành công đan dược thất phẩm rồi, nhưng đó chỉ là tin đồn thôi. Bây giờ, ông ấy đã chính miệng thừa nhận thì rõ là đúng rồi.
“Mục lão đệ, đây là Thánh Tâm Thiên Đan - đan dược thất phẩm. Cậu đã quá mất sức trong cuộc thi hôm nay rồi, mau uống đi. Sau này mà rảnh, ta sẽ luyện chế thêm cho cậu mấy viên nữa!”
Phụt...
Nghe thấy thế, mọi người đều như muốn hộc máu.
Nếu rảnh sẽ luyện chế thêm mấy viên đan dược thất phẩm nữa, Mạt Vấn này coi đan dược thất phẩm là rau ngoài chợ à!
“Cảm ơn lão Mạt!”
Mục Vỹ mỉm cười, hắn biết Thánh Tâm Thiên Đan, nhưng bây giờ thì chưa cần dùng tới, song một người khác thì cần.
“Tiêu Khánh Dư, cầm lấy này!” Mục Vỹ tiện tay ném viên đan dược thất phẩm cho Tiêu Khánh Dư. Mẹ ơi!
Nhìn Mạt Vấn và Mục Vỹ, mọi người chỉ muốn phát điên, đến nhóm Mục 'Thanh Vũ cũng thấy người ngợm nhức nhối.
Một viên đan dược thất phẩm không dưới mấy trăm vạn linh thạch trung phẩm, thế mà bọn họ lại tặng cho người khác một cách thoải mái như vậy, ngoài ra còn làm như không có chuyện gì nữa.
Số linh thạch này đến năm gia tộc lớn cũng không thể tặng một cách bừa bãi thế được.
“He he, nếu không có Mục lão đệ, chắc cả đời này ta cũng không có hỉ vọng luyện chế ra đan dược thất phẩm mất nên Mục lão đệ muốn làm gì với viên đan dược này thì làm”, Mạt Vấn không quan tâm Mục Vỹ tặng đan dược cho ai, chỉ cần hắn nhận tấm lòng của ông ấy là được.
Hơn nữa, ông ấy còn cần Mục Vỹ trị thương cho sư phụ của mình.
“Mạt Vấn, Mạt Khánh Thiên, hai ông đúng là đồ mặt dày! Tặng quà đến mức khiến Hồng Trần ta thấy ngứa cả mắt rồi”.
Hồng Trần chợt quát, sau đó rút thanh trường kiếm ra vút một tiếng.
“Kiếm Thanh Giao của thầy Mục đã bị tổn hại nặng trong cuộc thi này. Lão phu vừa luyện chế xong một món huyền khí cực phẩm là kiếm Thanh Long. Dù thanh kiếm này có cấp bậc cao, nhưng độ tinh tế thì không thể bằng kiếm Thanh Giao mà thầy Mục đã luyện chế ra rồi tặng cho đồ đệ tài giỏi Cổ Vũ Phàm của ta được”.
Trời ạt
Huyền khí cực phẩm cứ thế là tặng ư?
Huyền khí cực phẩm có ý nghĩa gì ở đế quốc Nam Vân? Đó là món thần binh có cấp bậc mạnh nhất. Hiện giờ, chưa có thầy luyện khí nào ở đế quốc Đại Tần có thể luyện chế ra địa khí, vì thế hầu như đều phải mua ở
trung tâm đại lục.
Nhưng các món địa khí đều được các gia tộc lớn coi như vật báu trấn tộc, nào ai nỡ bán đi.
Huyền khí cực phẩm phải nói là cực kỳ kiếm. 'Thế mà đại sư Hồng Trần cũng mang ra tặng được ư? “Đa tại”
Mục Vỹ ngoảnh lại nhìn Mặc Dương rồi cười nói: “Đồ đệ ngoan, sư phụ đã làm hỏng thanh kiếm của con, giờ đền con thanh kiếm này nhé!”
“Đa tạ sư phụ!”
Mặc Dương nhận lấy thanh kiếm rồi toét miệng cười. Điên rồi!
Điên hết cả rồi!
'Thấy năm nhân vật lớn của học viện Thất Hiền cùng xuất hiện ở đây, hơn nữa mục tiêu của họ hình như chỉ có Mục Vỹ, tất cả mọi người đều thấy phát điên.
Xưa nay, bọn họ cứ tưởng thiếu trưởng tộc Mục Vỹ của nhà họ Mục chỉ là một con rối, không ngờ Mục Thanh Vũ lại coi trọng hắn như vậy.
Hình như ông ấy lập hắn làm thiếu trưởng tộc không phải trò đùa.
Còn đám đại sư Hồng Trần, Mạt Vấn và Trương Tử Hào thì đều có cái nhìn khác nhau về Mục Vỹ.
Từ khi nào Mục Vỹ lại trở nên nổi tiếng như vậy?
“Trương Tử Hào, muốn nhận đồ đệ thì ít ra ông cũng phải có chút thành ý chứ?”
Đại sư Hồng Trần vừa nói dứt câu, Mục Vỹ lập tức hớn hở nhìn sang Trương Tử Hào.
Không cần biết hắn có đồng ý hay không, nhưng ít ra Trương Tử Hào này cũng phải móc một món đồ quý ra mới đúng chứ.
Nhưng Trương Tử Hào lại nhìn trái ngó phải với vẻ ngượng ngùng.
Hôm nay, ông ta đến đây chỉ vì cảm nhận được một luồng kiếm thế, chứ có chuẩn bị quà cáp gì đâu.
Ông ta cứ tưởng mình chỉ cần xuất hiện và toả ánh hào quang thì Mục Vỹ sẽ thấy chấn động với uy danh kiếm khách Tử Dạ của ông ta, rồi khéo còn đòi làm đệ tử của ông ta cho bằng được.
Dẫu sao, nhận một kiếm khách tuyệt đỉnh đã lĩnh ngộ kiếm thế làm sư phụ thì cũng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích mà.
Ai ngờ, giữa chừng lại có Hồng Trần và Mạt Vấn nhảy ra, sao hai lão già này coi trọng Mục Vỹ thế nhỉ?
Mà cũng tại ông ta không lưu tâm, giờ để tuột mất một hạt giống tiềm năng thế này thì đúng là đáng tiếc, tới mức khiến người ta đau lòng.
Cuối cùng, Trương Tử Hào chỉ biết ngẩn ngơ.
“Sao? Chưa chuẩn bị chứ gì?”, đại sư Hồng Trần cười lớn nói:
“Ta thấy ông chỉ nổi hứng nhất thời thôi, cái gì mà thu nhận đệ tử toàn là bốc phét. Thôi ông về Phong Hiền Viện của ông đi, xem có thứ đồ gì tốt rồi hãy quay lại đây”.
“Kiếm khách Tử Dạ, thế này là ông không đúng rồi”, Mạt Vấn cười bỡn cợt, không nhịn được châm chọc một câu.
“Ai bảo ta chưa chuẩn bị quà? Mục Vỹ, hôm nay lão già này nghĩ đủ cách để làm khó cậu, nếu cậu muốn thì ta sẽ giết lão cho cậu ngay!”
Trương Tử Hào chỉ vào La Phù rồi nghiêm túc nói.