“Chịu thôi!”
Lâm Tiêu Thiên mặc y phục đen, mái tóc dài tung bay, đôi mắt của y có thể khiến vô số các cô gái điêu đứng.
Giọng nói đầy nam tính của Lâm Tiêu Thiên cất lên: “Bây giờ, đám tiểu yêu của long bảng đều tạo phản rồi. Ta thấy mình không thể quản lý long bảng được nữa, để Mục Vỹ làm thay cũng được đấy chứ!”
“Ngươi đùa à?”
Y Chiêm Long nhìn Lâm Tiêu Thiên với vẻ kinh ngạc rồi nói: “Đến ngươi còn không làm được thì hắn làm kiểu gì! Hắn chỉ được cái ngang ngược thôi, cứ không có thực lực mạnh, thế thì sao trông coi đám tiểu yêu ấy được. Mà bây giờ đã có ai đột phá lên cảnh giới Thông Thần chưa?”
“Giờ thì chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi...”
Nghe Lâm Tiêu Thiên nói vậy, Y Chiêm Long chỉ cười khổ.
Gã là giáo viên của lớp đặc biệt tại Lôi Phong Viện, học trò trong lớp gã đều là cao thủ trên linh bảng.
Mà những học trò này cũng là quái vật của Lôi Phong Viện, nhưng so với lũ tiểu yêu của long bảng thì vẫn chưa là gì cả.
Trong năm gia tộc lớn không thiếu võ giả cảnh giới Thông Thần, nhưng mới hơn hai mươi tuổi đã đột phá đến cảnh giới này thì đúng là có tư chất nghịch thiên.
'Thế mà bây giờ trong long bảng đã sắp có một người xuất hiện.
“Hôm nay coi như được mở mang tầm mắt rồi, nhưng Mục Vỹ phách lối thế này, chắc đám tiểu yêu trên long bảng của ta đang đứng ngồi không yên rỉ
“Sao cơ?”
“Đệ đệ Mục Phong Hành của hắn từng có thù oán với một học trò của long bảng, ta đoán chắc sắp có chuyện lớn rồi”.
Y Chiêm Long vỗ tay cười nói: “Thế là có kịch hay để xem rồi, đến lúc ấy, để ta xem người quản lý long bảng là ngươi sẽ xử lý thế nào!”
“Xử lý?
Lâm Tiêu Thiên mỉm cười.
“Kệ bọn chúng chứ! Chỉ cần không xảy ra giết chóc, ta chẳng thèm quan tâm đến chúng làm gì. Ngươi thừa biết học viện cho bọn chúng nhiều quyền lợi thế nào mà, việc chúng muốn làm sao ta cản được”.
“Ngươi giỏi thoái thác trách nhiệm quá đấy!”
Y Chiêm Long cười khổ nói.
“Bỏ đi, dẫu sao ta cũng không muốn làm công việc quản lý này nữa. Ta đang muốn đi ngao du đại lục, đế quốc Nam Vân nhỏ quá. Sắp tới, ai trong số bảy đặc sứ các người sẽ nhận lớp của ta!”
Bảy đặc sứ của học viện Thất Hiền là giáo viên chủ nhiệm của bảy lớp đặc biệt của bảy đại viện.
Thực lực của các giáo viên lớp đặc biệt đều vô cùng cao thâm.
Nhưng những người này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của học viện Thất Hiền, thực lực của họ mạnh cỡ nào thì không ai biết.
“Ta không làm đâu, ngươi biết thực lực của ta không thể quản lý được bọn chúng mà!”
Y Chiêm Long cười khổ rồi vội lắc đầu. “Ngươi đúng là! Không lẽ ta phải đến năm gia tộc lớn tìm năm đặc sứ à?”, Lâm Tiêu Thiên bỡn cợt nói: “Nếu chọn một người trong năm gia tộc lớn làm quản lý thì sẽ loạn hết lên mất”.
“Thôi đi!”
Y Chiêm Long dở khóc dở cười nói: “Ngày xưa, ngươi có phải là một trong bảy. đặc sứ đâu mà vẫn được làm quản lý long bảng đấy thôi, ngươi là ngoại lệ thì kiểu gì cũng sẽ có thêm lần nữa, tóm lại là đừng trông mong gì vào ta”.
Trong lúc hai người trò chuyện, đám người đã giải tán hết từ lâu.
“Đi làm vài chén đi! Bây giờ, học viện Thất Hiền đang náo loạn, ta phải tranh thủ chuồn đi một lát mới được”.
“Ta biết vậy nên hôm nay phải chén của ngươi một bữa, uống cho bằng say mới thôi, không sau này muốn tìm ngươi cũng không được nữa!”
Hai người đó lập tức biến mất như hai cơn gió.
Trong bảy đại viện của học viện Thất Hiền, các học trò của long bảng là khó quản thúc nhất, các trưởng lão cấp cao của học viện đã cho bọn họ những quyền lực cao nhất.
Tiếp đến là các lớp đặc biệt của bảy đại viện.
Có bảy lớp đặc biệt, mỗi lớp có một trăm học trò, bọn họ đều là thiên tài trong tốp một trăm của linh bảng tại các viện.
Các học trò của lớp đặc biệt cũng có địa vị cao ở các đại viện.
Tiếp theo nữa mới đến khối cao cấp, trung cấp và sơ cấp của các viện.
Ba ngày sau, giới chức cao của Lôi Phong Viện đã công bố kết quả.
Viện phó La Phù tư lợi cá nhân, không tuân thủ quy tắc của học viện, đối xử bất công với lớp chín cao cấp nên bị huỷ bỏ tư cách viện phó xuống làm giám sát ở học viện.
Lớp chín cao cấp giành giải nhất, nhưng xét tới vinh quang của con số chín nên học viện vẫn giữ nguyên tên lớp.
Để kỷ niệm hành động có thể coi là tạo ra kỳ tích của lớp chín cao cấp, trong một năm có thể đi từ lớp sơ cấp lên thành lớp đứng đầu khối cao cấp, kể từ đó học viện không còn xếp lớp một trong khối cao cấp nữa.
Khi tin tức được tung ra, cả học viện đều chấn động.
Cái tên Mục Vỹ và lớp chín cao cấp lập tức nổi như cồn.
Trong mật thất của nhà họ Mục.
Mục Vỹ để trần thân trên, các cơ bắp gần như hoàn mỹ cử động, ngực hẳn có hai vết đao chém nhức mắt, bây giờ chỉ còn là vết sẹo mờ.
Còn Mục Vỹ lúc này đang hộc ra từng ngụm máu tươi, mặt mày tái xanh.
“Giờ thấy vui chưa?”
Mục Thanh Vũ cười khổ nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Để ta xem sau này con còn dám huyênh hoang nữa không! Ta đồng ý cho con đến Lôi Phong Viện dạy học, chứ không bảo con đến đó cho người ta bắt nạt. Biết thế ta đã giữ con ở lại Thổ Viện làm đặc sứ rồi dạy đám nhóc ở lớp đặc biệt rồi”.
“Cha à, cha nói vậy là không đúng rồi!”
Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Nếu vậy tại sao cha không cho Mục Phong Hành đến Thổ Viện, mà lại để đệ ấy vào Lôi Phong Viện làm gì?”