“Ngạn Vân Ngọc, ngươi đã nhìn rõ chưa?”, Tiêu Bất Ngữ ngồi bên dưới quan sát trận đấu rồi nghỉ hoặc hỏi.
"Chút tài mọn thôi mà!”
Ngạn Vân Ngọc cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nhất định ta sẽ cho hắn thừa sống thiếu chết".
“Ha ha... Ngươi đùa à! Ta thấy chắc ngươi không có cơ hội thực hiện điều đó đâu. Mục Phong Hành đã không thể thi đấu được nữa, lớp chín của hắn sẽ đấu với lớp bốn của ta. Ít nhất lớp ta sẽ hạ được hai học trò của lớp chín, chắc chưa tới lớp ngươi thì lớp chín đã bị loại rồi.”
“Ha ha... Dù thế, nhưng đã bị mắng là bất tài thì đương nhiên ta vẫn phải giao thủ với kẻ ngông cưỡng ngu dốt lại nhận minh là thiên tài đó".
Ngạn Vân Ngọc thầm nổi sát ý.
Gã là thầy chủ nhiệm của lớp một cao cấp, chưa một ai dám nói về gã như vậy.
Mục Vỹ là người đầu tiên!
Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé
Lớp chín đã giành toàn thắng trước lớp năm.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt, bọn họ không muốn tin cũng không được.
Nhưng trận sau sẽ phải khiêu chiến lớp bốn cao cấp thì lớp chín phải lựa chọn thế nào?
Bây giờ, lớp chín chỉ còn bốn người có thể thi đấu. Nếu không thể thẳng luôn bốn trận thì sẽ có một người phải đấu hai trận.
Càng về sau, đối thủ càng mạnh, đấu hai trận là chuyện không hề đơn giản.
Bây giờ, họ đang xem lớp chín sẽ lựa chọn như thế nào!
“Trận tiếp theo, lớp bốn cao cấp các ngươi cứ chờ đấy!"
Nhóm Mặc Dương đứng trên lôi đài nhìn học trò của lớp bốn ở phía đối diện rồi tuyên bố.
“Chậc!”
Nghe thấy vậy, một giọng nói vang lên trong đám học trò của lớp bốn.
Một người thiếu niên đội mũ vải chẹp miệng nhìn sang Triết Phong Vân ở bên cạnh rồi khinh thường nói: “Triết Phong Vân, ta nói chứ, ngươi là lớp trưởng mà lại thua cái tên này trong lần tỉ thí trước, đúng là mất mặt!”.
“Dương Phàm, ngươi..."
“Lớp trưởng Triết, không lẽ ca ca ta nói sai ư?”, một người thiếu niên khác đeo trường kiếm bên hông bật cười nói: “Đại ca Dương Phàm của ta đứng đầu lớp bốn cao cấp. Lần trước, đại ca vừa dẫn bốn người chúng ta ra ngoài rèn luyện thì ngươi đã làm lớp bốn mất thể diện rồi, ha ha...”
“Dương Phàm, Dương Kiệt, đủ rồi đấy!”
Tiêu Bất Ngữ đã đi tới, hẳn ta nhìn hai huynh đệ Dương Phàm rồi nói: "Ta biết các trò lợi hại, nhưng dù sao Triết Phong Vân cũng là lớp trưởng và có khá nhiều công hiến cho lớp, các trò không được càn quấy như thế!”
“Vâng thưa thầy Tiêu!"
“Ừm! Lần này có hai huynh đệ các trò, Mệnh Bất Phàm và Vụ Thanh Vân ở đây thì lớp chín cao cấp thua là cái chắc. Lăn trước là do lớp ta khinh suất nên giờ hãy nhớ phải tuân thủ quy tắc, không được giết người, nhưng khi giao đấu sẽ khó tránh khỏi bị thương nặng đấy!"
“Chúng trò hiểu ạ!"
Dương Kiệt cười nói: “Trong đám đó chỉ có Mặc Dương lĩnh ngộ được kiếm ý là khá lợi hại. Đại ca này, lát nữa hãy giao tên đó cho đệ. Đệ đang rất mong chờ được chiêm ngưỡng kiếm ý của gã!”
"Được!"
Dương Phàm liếc mắt nhìn nhóm Mặc Dương với vẻ khinh thường.
“Dương Kiệt, Mệnh Bất Phàm, Vu Thanh Vân, mọi người hãy nhớ lăn này mục tiêu của chúng ta là lớp ba. Năm nay, thầy Tiêu đang đứng trong tốp ba giáo viên giỏi nhất. Nếu ai trong các ngươi cản bước thầy thì đừng có trách ta"!
"Được!"
Dương Phàm đã ra ngoài một thời gian và tích luỹ được nhiều kinh nghiệm, mục đích của hắn ta là thi triển tài năng đánh bại lớp ba để lọt vào tốp ba trong cuộc thi của khối cao cấp.
"Tiếp theo lớp chín sẽ khiêu chiến lớp bốn.
Ở dưới lôi đài, Mục Phong Hành sầm mặt nhìn Mục Vỹ.
“Ca, không được ạ?”
“Tạm thời thì không, dù bây giờ ta đi luyện đan ngay thì cũng không kịp được. Ngày mai, đệ sẽ bình thường trở lại nên đừng tham gia vòng đấu tiếp theo".
"Đệ không tham gia làm sao được?”
“Thế đệ định đấu thế nào?”, Mục Vỹ mắng: “Bây giờ chắc đệ biết rõ mỗi khi vận chuyển chân nguyên, huyệt Khí Hải sẽ vô cùng đau đớn, còn các huyệt khiếu khác cũng bị đau theo. Chịu đựng cơn đau như vậy để lên lôi đài thì đệ có thể phát huy thực lực của mình tới đâu?”
“Đáng chết!"
Mục Phong Hành vỗ mạnh vào đùi, bây giờ cậu ta mà làm gì sơ suất thì sẽ ảnh hưởng tới lớp chín và Mục Vỹ.
“Đừng bướng nữa! Sắp đấu với lớp bốn rồi, bốn người các trò phải chuẩn bị thật kỹ. Người mạnh nhất trong lớp bốn không phải là Triết Phong Vân, mà là hai huynh đệ Dương Phàm và Dương Kiệt. Hai người họ đều là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông huyệt Khí Hải nên không ai được phép lơ là. Còn Mệnh Bất Phàm và Vu Thanh Vân cũng là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông được huyệt Quan Nguyên, hai người này chỉ kém hai huynh đệ Dương Phàm một chút thôi”.
“Vâng!"
"Vâng!"
“Ca, đệ có một thỉnh cầu. Dù đệ không thi đấu nhưng đệ vẫn muốn đi lên lôi đài để cổ vũ cho bọn họ”, Mục Phong Hành chợt nói.
Mục Vỹ mỉm cười nhìn Mục Phong Hành rồi gật đầu.
Một lát sau, cuộc tỉ thí của lớp chín và lớp bốn đã bắt đầu.
“Đại ca, trận đầu để đệ lên cho. Mặc Dương đó chắc chắn sẽ lên thi đấu”, Dương Kiệt mỉm cười, chủ động đề nghị.
“Lên đi!"
"Trong lớp bốn, Dương Kiệt chỉ thua mỗi hắn ta nên Dương Phàm rất tin tưởng đệ đệ của mình. Trận đầu tiên lấy tinh thần nên hắn ta để Dương Kiệt lên biểu diễn một màn đẹp mất.
“Chào các thiên tài của lớp chín! Kẻ bất tài Dương Kiệt ta lên khiêu chiến các ngươi đây, có ai dám ứng chiến không?”
Vừa đi lên, Dương Kiệt đã nói một cách quái gở.
Ban nãy, Mục Vỹ lớn giọng mắng những người khác là lũ vô dụng, nhưng nếu bây giờ lớp chín thua lớp bốn thì đúng là hắn tự vả vào mặt.
“Ta!"
Mặc Dương nhìn thanh trường kiếm đeo trên hông của Dương Kiệt rồi lập tức nhảy lên lôi đài.