Theo quan điểm của Mặc Dương, Dương Kiệt có thể nói là một kiếm khách tài ba, luôn mang kiếm theo mình, lòng bàn tay có vết chai dày chứng tỏ y thường xuyên dùng kiếm.
Ngoài ra, gã cũng biết một số thông tin vẽ Dương Kiệt.
Trong Lôi Phong Viện, huynh đệ nhà họ Dương nối tiếng là cặp bài trùng, người dùng đao, người dùng kiếm.
Dương Phàm giỏi dùng đao, Dương Kiệt thiện dùng kiếm. Kiếm của Dương Kiệt được gọi là khoái kiếm.
Trong tất cả những võ công có trên đời, chỉ có tốc độ là mạnh mẽ nhất.
Khi tốc độ đạt đến một trình độ nhất định, một tờ giấy mỏng cũng có thể đâm thủng núi non.
Nghe nói chưa có ai đủ sức chống đỡ được khoái kiếm của Dương Kiệt
Trận đấu giữa khoái kiếm và kiếm ý này định sẵn là một trận chiến vô cùng gay cấn.
Thực lực Dương Kiệt thế nào đã quá rõ ràng, Mặc Dương thì từ đầu đến giờ rất ít khi dùng kiếm, nhưng đã rút kiếm là thắng.
Hai kiếm khách thiên tài đấu với nhau, rốt cuộc ai sẽ thắng?
"Ha ha... Thiên tài đã lĩnh ngộ kiếm ý đỉnh phong kia, ta nóng lòng muốn biết kiếm của ngươi mạnh hơn hay khoái kiếm của ta mạnh hơn lắm đấy".
"Ta cũng thế!"
Dương Kiệt mỉm cười, tiếp tục nói:" Mới khen ngươi vài câu thôi mà đã tưởng thật rồi. Từ khi Dương Kiệt ta bắt đầu luyện kiếm, chưa có ai thắng được ta về mặt kiếm đạo đâu."
"Đấy là do ngươi chưa gặp ta thôi!"
Sột soạt.
Gã vừa nói xong thì hai tiếng động vang lên. Kiếm rời vỏ, thân cũng động!
Thanh kiếm Dương Kiệt đang căm chỉ rộng bằng hai ngón tay, nhưng y vừa ra sân thì trường kiếm đã lóe sáng, rút ra với tốc độ nhanh đến mức không tài nào thấy rõ.
Cùng lúc đó, Mặc Dương tính tâm, cầm kiếm Thanh Giao trong tay.
Đây là trận chiến thử thách nhất của gã đến nay, tuyệt đối không được xem nhẹ Dương Kiệt.
Nhưng gã cũng không phải thỏ đâu.
Kiếm phát ra tiếng 'keng keng”, hai bóng người rong sân đâm vào nhau.
"Dương Phàm, trò đoán xem Dương Kiệt có thể đánh bại Mặc Dương không?”, dưới lôi đài, Tiêu Bất Ngữ lên tiếng.
"Khó đoán lắm ạ!"
Dương Phàm nói thẳng: “Khoái kiếm của Dương Kiệt đúng là khó có ai chống lại nổi, nhưng kiếm ý đỉnh phong của Mặc Dương còn kinh khủng hơn. Trò cũng không chắc!
“Nhưng..." Dương Phàm bỗng mỉm cười: "Dương Kiệt mà muốn thẳng ắt sẽ sử dụng chiêu thức đệ ấy tự hào nhất, và Mặc Dương đó sẽ thua thôi.”
"Ồ?"
Nghe vậy, Tiêu Bất Ngữ cũng cười theo.
Ba tháng trước, tại bọn lớp chín mà hắn ta chẳng còn tí thể diện nào, giờ thì thời khắc lấy lại sĩ diện đã tới rồi.
Lớp bốn phải thẳng trận chiến này bằng mọi giá.
Mục tiêu của hẳn ta là Vương Hinh Vũ - cô giáo lớp ba cao cấp.
Không trừng trị quỷ nhỏ đó thì Tiêu Bất Ngữ hẳn ta không yên lòng được.
Keng, keng, keng...
Giữa lúc đó, hai bóng người trên lôi đài đang đi đi về về, ánh kiếm nối tiếp nhau.
Những đường kiếm của Dương Kiệt như cơn gió Rút kiếm nhanh, thu kiếm còn nhanh hơn.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả là tốc độ vung kiếm của Mặc Dương cũng cực kỳ nhanh chóng.
"Thầy Mục nhìn Mặc Dương kìa, cậu ta
“Ta không bao giờ nghỉ ngờ kiếm thuật của Mặc Dương, có điều nó ít kinh nghiệm thực chiến hơn Dương Kiệt, dù thẳng trận này...",Mục Vỹ không nói tiếp.
Dù thắng trận này, e là Mặc Dương vẫn sẽ bị trọng thương.
Chẳng qua hiện tại vẫn chưa nói được gì, tiềm lực của con người vốn là vô hạn, phải xem Mặc Dương có thể tiến đến bước nào.
“Tru Thiên Cửu Thức, thức Phạt Thiên!”
Sau khi Mặc Dương cất tiếng, kiếm Thanh Giao trong tay gã uốn lượn như rồng như phượng, ánh kiếm đổ nghiêng. Ý cảnh vô hình bao trùm toàn bộ lôi đài
Kiếm ý!
Kiếm ý mạnh ở khả năng đẽ cao cảnh giới cho bản thân võ giả. Không những thế, ngay thời khắc thi triển kiếm ý, toàn bộ thiên hạ sẽ trở thành lãnh địa của kiếm khách. Kiếm ý bao phủ nơi nào, nơi đó kiếm khách là chí tôn, là vô địch.
Khi kiếm ý của Mặc Dương xuất hiện rồi bao vây Dương Kiệt, tốc độ vung kiếm của y trở nên chậm chạp ngay lập tức.
Đương nhiên Mặc Dương sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Một tiếng "phập" vang lên, Mặc Dương thừa dịp Dương Kiệt sơ suất đâm kiếm ra. Máu tươi chảy dọc xuống theo cánh tay của y.
Dương Kiệt nhìn máu trên vai, cười khà khả, chậm rãi hạ kiếm xuống.
“Ngươi đâm ta? Ngươi dám đâm ta!"
Dương Kiệt cười một cách man rợ, tốc độ vung kiếm của y lúc chậm lúc nhanh, nhẹ nhàng và mờ ảo như con bướm đang chao lượn.
"Còn định chơi với ngươi một lát nữa cơ, giờ thì khỏi đi".
Dương Kiệt hét lên, sau đó gào thét: "Rồng ngâm cửu thiên, phượng vang vạn dặm, Sát Thăn Thiên Vũ Kiếm!"
Sau tiếng gọi ấy, Dương Kiệt bay lên trời
Kiếm khí chuyển động vù vù theo cánh tay của y. Nhanh dần, nhanh dần.
"Là chiêu này!"
Khung cảnh này làm cho Dương Phàm trợn to hai mất, nhịp thở cũng đồn dập hơn.
Sột soạt, sột soạt.
Bóng dáng Dương Kiệt bay lên trên lôi đài, kiếm này nhanh hơn đường kiếm trước, tốc độ càng lúc càng nhanh. Từng mũi kiếm bản kiếm khí ra.
Chỗ kiếm khí kia không lao về phía Mặc Dương mà tụ lại một chỗ.
Khoảnh khắc ấy, Mặc Dương nghiêm mặt lại.
Kiếm Thanh Giao chậm rãi bay lơ lửng trong tay gã.
Không có chiêu thức lộng lẫy, cũng không có ánh kiếm chói lòa, kiếm Thanh Giao xoay quanh người Mặc Dương một vòng rồi yên lặng bập bềnh trước mặt gã.
Lúc này, Mặc Dương vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn Dương Kiệt ở phía đối diện.
Hầu như những người trong sân luyện võ đều nhìn hai người trên lôi đài với vẻ khó hiểu, chỉ có số ít cuộc so tài này đã đến cuối rồi.
Ai thắng ai thua, tất cả sẽ biết sau một chiêu.