“Lớp chín là số một!”
“Lớp chín vô địch!”
“Sư phụ vô địch!”
Mục Vỹ vừa mắng xong, cả sân luyện võ đều im phăng phắc, chỉ có học trò lớp chín gào thét điên cuồng.
Thử hỏi có ai dám lớn giọng mắng nhiếc các lớp cao cấp và đặc biệt là Ngạn Vân Ngọc - giáo viên chủ nhiệm của lớp một cao cấp khi đang diễn ra cuộc thi đấu như thế này không.
Có Mục Vỹ!
Hắn muốn mắng thì mắng thôi.
Mục Vỹ giơ tay lên ra hiệu cho lớp chín giữ im lặng, sau đó nhìn chăm chăm vào Thứ Dục ở phía Trước.
“Tại hạ Mục Vỹ, thầy chủ nhiệm của lớp chín cao cấp, xin thỉnh giáo!”
“Đồ vô dụng!"
Mục Vỹ lịch sự lên tiếng, nhưng Thứ Dục đã nổi điên vì những câu nói lúc trước của hắn.
“Đồ vô dụng thì mãi vô dụng thôi. Mục Vỹ, không bao giờ ngươi thay đổi được lớp chín vô dụng và chính bản thân ngươi đâu, đây đều là sự thật. Một đứa con riêng được ngồi vào vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục mà tưởng mình là chim phượng hoàng ư?”
Thứ Dục cười lạnh nói: "Ngươi chỉ là một tên ngu đốt mà thôi, bây giờ đứng gào thét ở đây thì có tác. dụng gì? Lớp chín của ngươi thua là cái chắc rồi, còn ngươi cũng sẽ bại dưới tay ta thôi!"
“Hơn nữa, một tên đần độn như ngươi mà dám mở mồm mảng Ngạn Vân Ngọc, không cần nghĩ ta cũng biết bây giờ hẳn đang tức như thế nào. Còn ngươi ngu đần không biết đến sự lợi hại của hẳn đâu, nếu không chắc ngươi đã không dám thốt lên những lời đó!"
“Hắn giỏi thì liên quan gì đến ngươi? Đúng là cái loại rắn chuột một ổ".
“Ngươi...”
“Đánh thì đánh đi, lèm bà lèm bèm! Ta nghe nói ngươi giỏi nhất là liều mạng, khi đánh nhau không màng đến mạng sống, tới khi đối thủ chịu thua mới thôi đúng không?”
Thứ Dục mim cười lạnh lùng, không trả lời.
“Thế thì hôm nay, ta sẽ đánh cho ngươi quỳ gối xin tha".
Dứt lời, Mục Vỹ đã lao lên.
Từ giờ, hắn sẽ thích làm gì thì làm.
“Thiên Độc Thủ!”
Thứ Dục khẽ hô lên, một sợi tơ màu tím quấn quanh đầu ngón tay gã ta, sau đó bản về phía Mục Vỹ.
Gã ta đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu và khai thông huyệt Thận Du, còn Mục Vỹ chỉ là tăng thứ năm và mở được huyệt Quan Nguyên. Hai người họ cách nhau một tầng cảnh giới nên gã ta sẽ đánh bại Mục Vỹ một cách dễ dàng.
Ngoài ra, gã ta vốn không sợ chết, không sợ đánh đấm và bị thương.
“Độc? Độc cái con khỉ!”
Mục Vỹ lách người, giậm chân xuống đất rồi nhảy tới sau lưng Thứ Dục.
“Độc? Để ta xem ngươi hạ độc ta kiểu gì!”
Mục Vỹ lật bàn tay, một huyền ấn xuất hiện bên trên.
“Là Phong Tâm Linh Ấn trong Vô Thượng Minh Thân!"
Hoàng Vô Cực ngạc nhiên hô lên.
Mục Vỹ đã truyền Vô Thượng Minh Thân cho Hoàng Vô Cực, vì thế cậu ta biết Phong Tâm Linh Ấn, chỉ có điều bây giờ cậu ta chưa thế thi triển được.
Ít nhất phải là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu thì mới có thể làm được, vậy mà Mục Vỹ lại thành công.
"Phong!"
Mục Vỹ khẽ hô lên, sau đó đập bàn tay, một linh ấn bay nhanh tới phía sau Thứ Dục.
Một tiếng rên khe khế vang lên, linh ấn đã đập trúng lưng Thứ Dục. Ngay sau đó, gã ta chỉ cảm thấy toàn thân mình như đang bị thu nhỏ lại.
Tuy đây chỉ là ảo giác, nhưng gã ta lại có cảm giác rất giống thật.
Dù cơ thể không hề thay đổi gì, nhưng gã ta lại thấy mình đang bị thu nhỏ đi rất nhiều lần, tới mức thấy Mục Vỹ như một ngọn núi cao vạn trượng đang đứng trước mặt.
"Đến lúc này rồi còn định giả bộ với ta!"
Mục Vỹ đá văng phịch một cái, Thứ Dục thấy có hai cánh tay chắn trước mặt mình khiến gã ta không thể thi triển chiêu thức phòng ngự.
Mọi người đều ngạc nhiên!
Sao Thứ Dục không chống trả?
Bọn họ không hề biết điều Thứ Dục đang chịu đựng.
Bây giờ, trong mắt Thứ Dục, Mục Vỹ như một ngọn núi cao vạn trượng đang đứng sừng sững ở đó.
Thấy Mục Vỹ giậm chân một cái, gã ta chỉ cảm thấy ngọn núi cao trước mặt đang đè xuống nên nào còn tâm trí để phản kháng nữa.
Nhưng những người khác không hề cảm nhận được điều này.
“Phong Tâm Linh Ấn khoá tâm trí của kẻ thù lại, khiến người đó sinh ảo giác. Loại ảo giác này như thế nào thì tuỳ theo người thi triển linh ấn!”
Hoàng Vô Cực hào hứng nói: “Không ngờ thầy Mục đều sử dụng thuần thục những môn võ kỹ truyền cho chúng ta, đúng là hạ bút thành văn.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiền Ngọc im lặng.
Có lẽ người ngoài thấy Mục Vỹ chỉ biết dạy dỗ và trách mắng họ trò, còn mình thì rảnh rang.
Nhưng bọn họ không trông thấy sự nỗ lực từng giây từng phút của hắn.
“Còn kêu mình không sợ bị thương, đánh tiếp được nữa không?”
Mục Vỹ đạp từng cú lên người Thứ Dục, rồi không ngừng quát tháo.
Bây giờ, Thứ Dục đang năm trên lôi đài, mặt mũi bầm dập, trên người toàn là dấu chân, không còn một chỗ nào lành lặn.
“Cứu, cứu với...”
Bị Mục Vỹ liên tiếp đạp vào người, Thứ Dục chỉ biết kêu cứu, chứ không có một động tác phản kháng nào.
Cảnh tượng này khiến học trò của lớp năm cao cấp phải trợn tròn mắt.
Đây là thầy Thứ Dục mà bọn họ biết ư?
Thầy Thứ Dục dám đánh, dám chết bây giờ đã biến thành cái bao cát chỉ biết chịu đòn.
“Trọng tài, còn không tuyên bố kết thúc thì gã ta sẽ chết đấy",
Mục Vỹ thở dốc, dừng động tác rồi gọi trọng tài.
“Hả? À à, trận này thầy Mục Vỹ của lớp chín cao cấp thắng!”
Bị cước pháp đơn gián mà điên cuồng của Mục Vỹ làm kinh hãi, trọng tài đã quên cả việc tuyên bố kết thúc trận đấu.
Không ai ngờ trận đấu của Mục Vỹ và Thứ Dục lại kết thúc như thế này.
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn là phản ứng của Thứ Dục!
Gã ta hệt như đã biển thành một người khác.