Hạ Quang Khánh đã rất lâu không có gặp qua Hạ Tử Thường.
Kể từ sau khi nàng đi vào cửa, ánh mắt của ông ta chưa hề rời đi khỏi Hạ Tử Thường.
Dường như muốn thông qua nàng, thấy được một người khác, ánh mắt kia lại có chút phức tạp.
Cổ thị chú ý đến sự thay đổi thần sắc của Hạ Quang Khánh, tận lực ra sức ho khan vài tiếng.
Hạ Quang Khánh lập tức lấy lại tinh thần, sắc mặt có chút không được tự nhiên.
“bọn nhỏ sao lại không cùng tới với ngươi?” Cổ thị chỉ thấy một mình Hạ Tử Thường đến, hơi khẽ cau mày mà hỏi, nhìn qua có chút không vui.
Tròng mắt đen trắng rõ ràng liếc nhìn Cổ thị, Hạ Tử Thường ngữ khí nhàn nhạt nói, “các người chính là có việc muốn nói với ta, bọn nhỏ có tới cũng không có tác dụng gì/”
Con người Cổ thị này, dáng dấp so với nàng tưởng tượng không hề khác nhau.
Hạ Hiểu Nguyệt xem ra là di truyền tướng mạo cùng tính cách của bà ta, hai ngưởi ở hai đầu long mày có một tia hà khắc ác độc, xem ra cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Tử Thường ưỡn thẳng lưng nói chuyện cùng với Cổ thị, khiến cho hàng lông mày của bà ta lại nhíu sâu thêm một chút.
Nhìn Hạ Tử Thường thần sắc nhàn nhạt đứng đó, không chỉ có Cổ thị, Hạ Quang Khánh cũng cảm thấy nàng tựa hồ như so với trước kia, có chút không đồng dạng.
Lúc trước, Kim thị cùng Hạ Hiểu Nguyệt phải chịu thiệt trong tay của Hạ Tử Thường, Cổ thị cùng Hạ QUang Khánh cũng có chút không tin được, hiện tại xem ra, lệ khí quanh thân Hạ Tử Thường phát tán ra, ngược lại là có chút làm người ta e sợ.
Bầu không khí bỗng dung có chút đóng băng.
“em chồng, đừng đứng ngốc đó nữa, nhanh ngồi xuống đi” Kim thị vui vẻ đánh vỡ trầm mặc, hướng Hạ Tử Thường nói, “ta đi gọi cháu trsi lớn cảu ngươi đến ăn cơm.”
Nói xong, Kim thị liền xoay người rời đi.
“Ngồi đi.” Hạ Quang Khánh đè thấp giọng nói.
Hạ Tử Thường cũng không khách khí, ngồi đối diện xuống trước Hạ Quang Khánh.
“Gần đây ngươi và bọn nhỏ vẫn tốt chứ?” ông ta lại hỏi.
Hạ Tử Thường nhàn nhạt gật đầu một cái.
“Nghe nói ngươi vừa mua một cái Tứ hợp viện?” Cổ thị chợt loé lên một tia gian xảo trong đôi mắt già nua, trừng trừng nhìn chằm chằm mặt của Hạ Tử Thường, thầm nghĩ cô nàng này dáng dấp thật là cùng mẫu thân hồ mị tử của nàng ta cùng một cái đức hạnh. “Ngươi ở đâu làm ra tiền mua nhà? Không phải là lại làm chuyện xấu gì ném mặt mũi của Hạ gia chúng ta đi chứ?
Ánh mắt lạnh buốt quét nhìn Cổ thị, nàng lãnh đạm lạnh lùng lên tiếng: “hình như ta đã bị các người trục xuất ra khỏi cửa, thì không cần mọi chuyện đều phải bẩm báo với các người.”
Người đàn bà Cổ thị nà, vẫn thật xem mình là mẹ nàng.
Cũng không tự hỏi một chút xem mình có xứng hay không.
Bị Hạ Tử Thường mắng, Cổ thị biến sắc.
Còn chưa đợi tính tình của bả ta phát tác, Hạ Quang Khánh đã nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo bà ta, cho bà ta một ánh mắt ngăn cản.
Vốn dĩ bọn họ hôm nay chính là muốn thương lượng chuyện kia với Hạ Tử Thường, chuyện còn chưa có thương lượng xong, đã tính đắc tội người ta rồi.
Cổ thị nuốt xuống ngụ ác khí sắp phun ra, thế mà từ trên mặt lại nặn ra một khuôn mặt tươi cười, “nương đây còn không phải là quan tâm đến ngươi sao? Ngươi cái đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như vậy chứ.”
“Đúng vậy, mẹ ngươi là đang quan tâm ngươi, Tử Thường, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, lại là mẹ của ba đứa nhỏ, tính khí cũng đừng có lớn như vậy, đối với hài tử lại ảnh hưởng không tốt.” Hạ Quang Khánh làm ra một bộ dáng từ ái quan tâm, ấm giọng mà nói với Hạ Tử Thường.
Nàng quả thực là muốn cười.
Hai người kia một xướng một hoạ quả là có ý tứ.
Nàng nghiêm trọng hoài nghi, hai người bọn họ da mặt có hay không đã bỏ nhà mà đi.
Ghét bỏ tính khí nàng kém? Nguyên chủ của thân thể này tính tình tốt trở thành bánh bao, kết quả bị Hạ gia bọn họ khi dễ, cuối cùng cứng rắn lại bị Kim thị dùng chiêu độc bức chết.