Bất quá, theo tính tình của Kim thị, không nên cứ như vậy có thể nhịn đi.
Giống như tính khí của Cổ thị, nàng ở trước mặt mắng bà ta như thế này, Cổ thị đã sớm nổi trận loio đình, tức miệng mà mắng to.
Bây giờ thế nhưng lại có thể cười được?
Sự tình xảy ra khác thường tất có yêu, nàng càng ngày càng cảm thấy, Cổ thị đang có âm mưu gì đó.
Đúng lúc này, Kim thị mang theo Hạ Đại Bảo trở về.
Hạ Gia Cường ở thôn bênh cạnh giúp người xây nhà, giữa trưa không có trở lại.
Hạ Đại Bảo vừa vào nhà, nhìn thấy trên bàn cơm có nguyên một con gà, con mắt lập tức sáng ngời lên.
“Con muốn ăn đùi gà.” Oang oang nói, Hạ Đại Bảo đi nhanh đến trước bàn cơm, cũng không chào hỏi những người ngồi trước bàn cơm, trực tiếp duỗi cánh tay mập mạp bẩn thỉu ra, cứ thế mà xé một cái đùi gà từ trên dĩa, nhét vào trong miệng.
Hạ Tử Thường liếc mắt nhìn Hạ Đại Bảo.
Thằng nhóc này năm nay đã bảy tuổi, di truyền từ cha mẹ hắn, vừa cao lại vừa khoẻ, mập mạp giống như một viên thịt nhỏ.
Đứa nhỏ này, cùng một dạng với cha mẹ của mình, đều không coi ai ra gì.
Nàng chợt nhớ ra Mặc nhi đã từng nói qua, thằng nhóc này thích nhất chính là khi dễ Khuynh Thành.
Ánh mắt nhìn thằng nhóc mập không khỏi lạnh đi mấy phần.
“Con ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.” Kim thị đến bên cạnh Đại Bảo, kéo ra một cái ghế đẩu nhỏ đưa tới dưới mông của nó.
Hạ Đại Bảo đặt mông ngồi lên trên, nhồm nhoàm ăn càng hăng hơn.
Cổ thị cùng Hạ Quang Khánh dùng ánh mắt trìu mếm nhìn Hạ Đại Bảo, một chút ý tứ trách cứ hắn không biết lễ phép cũng không có.
“Em chồng, đại ca ngươi hôm nay không trở lại, chúng ta không cần chờ hắn” Kim thị cười hướng Hạ Tử THường mà nói.
Nàng ta hôm nay tâm tình nhìn qua thật sự rất tốt.
Đây chính là lần đầu tiên nàng ta dùng thái độ ôn hoà như vậy mà đối xử với Hạ Tử Thường.
Tự mình bới thêm một bát cơm, đặt xuống trước mặt Hạ Tử Thường, nàng ta dùng ngữ khí có chút đắc ý mà nói tiếp, “hôm nay biết ngươi trở về, cha mẹ đặc biệt dặn dò ta mua một con gà quay cùng một con cá chép, ngươi bình thường đại khái không được ăn thịnh soạn như vậy, hôm nay ăn nhiều hơn một chút.”
Coi như Hạ Tử Thường mua Tứ hợp viện, Kim thị vẫn cảm thấy nàng là một người vô cùng vô cùng nghèo.
Nếu không, nàng làm sao lại đi mua một cái nhà nổi tiếng là có ma.
“Ta hôm nay tới đây không phải để ăn cơm.” Nhìn thấy Hạ Đại Bảo vừa rồi trên tay dính đầy bùn đất bốc gà ăn, Hạ Tử Thường một chút ý muốn động đũa cũng không có. “Các người có chuyện gì, không bằng cứ việc nói thẳng ra. Ta không có thời gian ở đây cùng các người lãng phí.”
Bây giờ là giữa trưa, không biết Hiên Viên Dạ Lan có mang theo Thanh Mặc cùng Vân Dục trở về hay không, nàng còn phải nhanh lên trở về làm cơm cho bọn họ.
Nghe vậy, Kim thị liếc mắt nhìn Cổ thị, Cổ thị lại liếc mắt nhìn Hạ Quang Khánh.
“Mẹ xấp nhỏ, bà nói đi.” Hạ Quang Khánh thật sự là không có cách nào chính miệng nói với Hạ Tử Thường chuyện kai, liền kêu Cổ thị nói.
Bà ta hắn giọng một cái, nhìn Hạ Tử Thường nói: “Không cần giấu ngươi, lần này gọi ngươi về, chúng ta có chút việc muốn ngươi làm.”
Hạ Tử Thường không nói gì, nhìn chằm chằm Cổ thị, chờ đợi câu nói tiếp theo của bà ta,
“Ngươi cung biết, Đại Bảo đã đến tuổi phải đến trường tư thục đọc sách. Nhà chúng ta cũng không phải là gia đình đại phú đại quý gì, thế nhưng tiền công trả cho tiên sinh dạy học một năm cần rất nhiều bạc, nhà chúng ta làm sao mà xuất ra nổi. Ngươi thế nhưng thân là cô cô của Đại Bảo, vì nó góp một phần lực, cũng là nên làm mà.” Cổ thị tự cho là đúng mà nói.
Quả thật, vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo thì chính là trộm cắp.
“Một mình ngươi mang theo ba đứa con nhỏ cũng thật không dễ dàng. Thanh Mặc cùng Vân Dục là con trai, cũng sẽ không nói. Khuynh Thành lại là một tiểu nha đầu, đó là một đầu tư lỗ vốn, ngươi mang theo bên người chỉ làm liên luỵ ngươi, đã không tốt như vậy, chi bằng ngươi mang Khuynh Thành bán đi. Người mua ta cũng đã giúp ngươi tìm xong rồi, người ta thế nhưng lại đồng ý ra năm mươi lượng bạc….”