Năm mươi lượng bạc.
Nhiều như vậy?
Hạ Quang Khánh ngay dại.
Hắn cảm thấy, một tiểu nha đầu bán bảy, tám lương đã coi như là rất nhiều, hoàn toàn không ngờ rằng lại có thể bán 50 lượng.
Năm mươi lượng bạc kia, ít nhất trong vòng hai ba năm, không cần phải phát sầu vì chuyện trả công cho thầy giáo của Bảo ca nhi.
Bảo ca nhi nhà bọn hắn là một hài tử thông minh, nếu được học thật tốt, tất sẽ thành tài.
Nếu như tương lai Bảo ca nhi thật sự thành danh, Hạ gia bọn họ không phải lên như diều gặp gió sao?
Bắt đầu ảo tưởng đến viễn cảnh sau khi Bảo ca nhi thành danh, Hạ Quang Khánh nuốt nuốt cổ họng, đem những lời vừa rồi định nói nuốt trở lại trong bụng.
“Chuyện này bà với Tử Thường đã bàn bạc xong rồi?” Hạ Quang Khánh hỏi.
Nghe vậy, Cổ thị cùng Hạ Hiểu Nguyệt liếc nhau môt cái, đều thấy được tia đắc ý trong mắt đối phương.
Chỉ cần Hạ Quang Khánh đồng ý chuyện này, liền sẽ không cần phảo lo Hạ Tử Thường có quyền phản đối.
“Còn chưa có nói, đoán chừng một láy nữa con bé cũng nên về tới, đến lúc đó nói lại cũng không muôn.” Cổ thị một bộ dạng nắm chắc phần thắng.
Hạ Quang Khánh gật đầu một cái, lẩm bẩm nói, “nó làm chuyện có lỗi với Hạ gia chúng ta, đây cũng là bù lại cho Hạ gia chúng ta mà thôi…”
Đến buổi trưa, Hạ Tử THường đã đi đến trước cửa nhà Hạ gia
Có lẽ nguyên nhân vì thân thể này vốn dĩ là của nguyên chủ, đứng trước cửa Hạ gia, lòng nàng ẩn ẩn có chút đau đớn.
Coi như không kế thừa kí ức của nguyên chủ trước kia, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, trước kia nguyên chủ tại Hạ gia ắt hẳn đã trải qua đoạn thời gian dầu sôi lửa bỏng, điều này, từ việc Kim thị cùng Hạ Hiểu Nguyệt đối đãi với nàng có thể nhìn ra.
Cửa lớn đang đóng, Hạ Tử Thường gõ một cái.
Vừa mới gõ đến cái thứ hai, thanh âm của Kim thị từ trong viện đã truyền ra.
“đến đây đến đây,…”
Ngay sau đó, cửa lớn trước mặt nàng liền mở ra.
Gương mặt vẫn còn sung của Kim thị hiện ra trước mắt Hạ Tử Thường.
Chỉ là bất quá, trên mặt người phụ nữ này lại treo một nụ cười vô cùng sáng lạng, phối hợp với bộ dáng một nửa gương mặt bị sưng to kia, nhìn qua quả thật có chút quỷ dị.
Hạ Tử Thường mi tâm nhảy lên, không biết vì cái gì, nàng nhìn thấy Kim thị hướng về nàng nở nụ cười rực rỡ như vậy, lại có cảm giác ớn lạnh.
“Em chồng, ngươi thật sự đã tới.” Nói đoạn, Kim thị liếc nhìn sau lưng Hạ Tử Thường một chút, “bọn nhỏ đâu? Tại sao không cùng mang đến luôn?”
Nữ nhân này, vì cái gì không đem Khuynh Thành mang đến?
Kim thị cũng biết tính toán của Cổ thị, cho nên nàng ta mới đè ép nội tâm bất mãn với Hạ Tử Thường, đối với nàng là một khuôn mặt tươi cười chào đón.
“Các người là muốn cùng ta nói chuyện, bọn nhỏ tới làm gì?” Hạ Tử Thường mặt lạnh trả lời.
Nụ cười của Kim thị lập tức móp méo một chút, nhưng chỉ là trong nháy mắt, liền khôi phục bình thường.
“Bên ngoài lạnh lẽo, mau theo ta đi vào đi, bên trong đac chuẩn bị đồ ăn, cha mẹ đều đang đợi em đấy.”
Hạ Tử Thường nghe nói, liền nhướng nhướng mày.
Hôm nay là ngày gì?
Người một nhà này sẽ tốt bụng đến mức làm đồ ăn chờ nàng?
Đây không phải chính là biểu hiện của vô sợ mà ân cần, gian phi tức đạo sao?
Lạnh lùng ngoắc ngoắc khoé môi, Hạ Tử Thường tròng mắt che khuất lãnh quang nơi đáy mắt, đi theo Kim thị vào trong viện tử.
Trong phòng thực sự đã chuẩn bị đồ ăn, bốn món ăn một món canh, có chút phong phú.
Cổ thị đã quyết định tiên lễ hậu binh với người tới, bà ta trước tiên sẽ nói chuyện thật tốt với Hạ Tử Thường một chút, nếu như nàng không đồng ý, bà ta sẽ không khách khí nữa.
Hạ Hiểu Nguyệt đã tắm rửa rồi, kết quả không những không giảm bớt nỗi thống khổ của nàng ta, mà ngược lại còn ngứa hơn so với lúc trước, cảm giác ngứa ngấy đến nỗi tâm tình ăn cơm cũng mất, trốn ở trong phòng mình không hề đi ra.