Thanh Mặc cùng Vân Dục đồng loạt nhìn mẫu thân mình một cái.
Tràn đầy mừng rỡ.
Quá tốt rồi.
Mẫu thân bọn hắn rốt cuộc cũng không yếu thế trước mặt Kim thị.
Thanh Mặc không khỏi nhớ tới thủ đoạn của mẫu thân nhà mình đối với Ngô Tam, trong lòn lại nhiều thêm mấy phần sức mạnh.
“Tốt tốt tốt! Hạ Tử Thường, ta nhìn là biết ngươi là đồ làm phản! Ngươi cái đồ tiểu tiện nhaan bỉ ổi không biết xấu hổ, lạo dám ở trước mặt lão nương làm ra vẻ ta đây! Chờ coi lão nương làm thế nào để giáo huấn tiểu tiện nhân ngươi cùng ba đứa con thối của ngươi.” Khí thế hung hăn mắng một trận, Kim thị bước chân loạng choạng, nhanh chóng hướng Hạ Tử Thường xông tới.
“Hạ gia tẩu tử....” Ôn thị thấy tình huống không ổn, lập tức muốn lên tiếng ngăn cản.
“Tránh ra! Đừng có xen vào chuyện của người khác!” Kim thị tiện tay đẩy luôn Ôn thị, đem Ôn thị đẩy mạnh ngã ra đất.
Thân thể Ôn thị vốn xương cốt gầy yếu, nơi nào có thể chịu được cú ném nặng nề như vậy, bị đau đến rên lên thành tiếng, trong thời gian ngắn không tài nào mà dậy nổi.
“Hạ gia tẩu tử, ngươi đừng xúc động, dọa đến ba đứa trẻ a...” Dù là như thế, nàng vẫn không quên khuyên giải Kim thị.
Kim thị người phụ nữ này, nổi danh xa gần là Mẫu Dạ Xoa, ngoại trừ vị mẹ chồng kia so với nàng còn muốn hung hãn hơn mấy phần mới có thể trị được nàng, bình thường tất cả mọi người thật không dám trêu chọc nàng.
Thấy Kim thị hai mắt đỏ lên, thật giống như dã thú đang nổi cơn điên vung lấy nắm đấm xông tới chính mình, Hạ Tử Thường một tay ôm tiểu Khuynh Thành, dưới chân di chuyển một cách vi diệu, thân hình trong nháy mắt liền vọt đến trước người Thanh Mặc cung Vân Dục.
Cái tốc độ di chuyển kia, nhanh đến làm người ta không cách nào thấy rõ.
Vốn dĩ Kim thị cách nàng không xa, cũng chỉ mấy giây công phu liền vọt đến trước mặt nàng.
Nàng ta xoay tròn nắm đấm lớn như bao cát, hướng về Khuynh Thành trong ngực Hạ Tử Thường mà vung tới.
Trong mắt của ả ta, bất kể là lớn hay nhỏ, cũng đều là thiếu đòn.
“Dừng tay.” Âm thanh của Lý lang trung cùng vang lên từ một nơi không xa.
Nguyên là ông ấy nghe được động tĩnh, vội vàng buông việc đang làm trong tay ra xem tình huống một chút, lại bắt gặp cảnh Kim thị chuẩn bị đánh đập Hạ Tử Thường.
Lập tức khí sắc trên mặt cũng thay đổi.
Người phụ nữ Kim thị này, bất kể là lúc nào cũng không đổi được tật xấu lấy mạnh hiếp yếu.
Nghe được âm thanh của Lý lang trung, nhưng Kim thị cũng khồn có ý định thu tay.
Ôn thị mắt thấy nắm đấm của Kim thị sắp nện vào Khuynh Thành, thật không nỡ nhìn, theo bản năng nhắm mắt lại.
Khuynh Thành bị dọa đến mức núp tròn lòng ngực mẹ mình, miệng nhỏ mím chặt, quả thực chịu đựng không khóc.
Ba ---
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chỉ thấy Hạ Tử Thường nhẹ nhàng giơ tay lên, liền vững vàng bắt đươc nắm đấm của Kim thị.
Bàn tay tinh tế trắng nõn cùng với nắm đấm đen thui, tạo thành chênh lệch rõ ràng.
Kim thị không thể đẩy nắm đấm lên trước dù chỉ là một chút.
Tình huống gì đây?
Hạ Tử Thường thế mà đỡ được quả đấm của nàng.
Cái này, làm sao có thể?
Kim thị đối với sức mạnh của mình luôn có niềm tin, căn bản ả không thể ngờ, Hạ Tử Thường lại có bản lãnh này.
Ôn thị cùng Lý lang trung cũng kinh ngạc, ngơ ngác nhìn một màn trước mặt.
“Giờ đến phiên ta a.” Hạ Tử Thường hướng về Kim thị đang đứng ngốc nở một nụ cười xinh đẹp, tiếp đó nàng liền giơ chân lên, một cước đá vào bụng Kim thị.
Một cước này, gọn gàng, cường độ đầy đủ.
Cơ thể Kim thị tựa như quả đạn pháo, phối hợp với tiếng thét chói tai đầy kinh hoảng giống như heo bị thọc tiết, hướng phía sau bay ngược ra ngoài.
Tiếp đó phịch một tiếng, nặng nề rơi vào bậc thang trước phòng cách đó không xa.