Hạ Tử Thường lại như không nhìn thấy ánh mắt của Ôn thị, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Kim thị.
“Phu quân của ngươi đang bôi thuốc cho hắn, ta ở bên trong cũng không giúp được gì.” Kim thị là một người mắt cao hơn đầu, lúc nói chuyện cùng Ôn thị, ngữ khí cũng đầy ngạo mạn.
Ôn thị cũng là người đọc được chút sách, tính tình ôn hòa, không tranh quyền thế, nàng lươid cùng Kim thị nói thêm, chỉ là thần sắc nhàn nhạt gật đầu một cái.
Kim thị chuyển ánh mắt nhìn về phía Hạ Tử Thường, một đôi mắt híp híp bắn ra ánh sáng hung hãn.
“Hạ Tử Thường, ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Không biết.” Hạ Tử Thường nhàn nhạt trả lời.
“Hừ, không biết? Vậy liền để người làm đại tẩu như ta đây tốt bụng nhắc nhở ngươi một chút.” Kim thị cười lạnh nói, “Hôm nay là ngày ngươi gửi bạc hiếu kính phụ mẫu, thế nào, ngươi nghĩ quỵt nợ không giao?”
Hạ Tử Thường mặc dù bị đuổi khỏi nhà, nhưng mà mỗi tháng đều phải đưa tám trăm văn tiền hiếu kính cho cha mẹ.
Tám trăm văn đối với người khác mà nói thì cũng không phải là khó, nhưng mà đối với người còn phảu nuôi ba con nhỏ như Hạ Tử Thường mà nói, đây chính là một khoảng tiền lớn.
Tám trăm văn tiền này thật ra cũng không phải là cha mẹ của Hạ Tử Thường muốn, mà là Kim thị yêy cầu.
Lý do của nàng ta rất đơn giản, trong cơ thể của Hạ Tử Thường chảy dòng máu của Hạ gia, coi như là bị đuổi khỏi nhà, thế nhưng ân dưỡng dục, Hạ Tử Thường nàng vẫn mang.
Dựa vào cái gì mà mẫu thân ta phải giao bạc? Mẫu thân của ta đã bị trục xuất khỏi nhà !” Không đợi Hạ Tử Thường phản ứng, Thanh Mặc giống như một cọ sư tử con xù lông lên, hướng về phía Kim thị mà rống to.
Cậu vốn là một hài tử ngoan biết lễ nghĩa.
Trước kia Kim thị coi như có khi dễ bọn họ, cậu cũng tận lức xem nàng ta như trưởng bối mà kính trọng.
Thế nhưng chính vì Kim thị tâm địa rắn rết thế mà lại đem mẫu thân cậu bán cho Ngô Tam! Điều này đã làm cậu bé hoàn toàn ghi hận Kim thị.
Nữ nhân này sao có thể độc ác đến như vậy?
Mẫu thân cậu lại không làm gì sai, dựa vào cái gì mà bị hãm hại đến như vậy!
Bây giờ đối mặt với Kim thị,Thanh Mặc đã không còn giống như trước có thễ nhẫn nại.
“Đúng vậy.” Vân Dục vốn dĩ cực kì chán ghét Kim thị, cậu cũng chưa từng che giấu sự chán ghét của mình đối với Kim thị, “người cần thể diện, cây cần vỏ. Mẫu thân của ta đều bị các người đuổi ra khỏi nhà, các ngươi dựa vào cái gì mà còn muốn bạc của mẫu thân ta?”
Thấy hai nhi tử bảo bối thái độ quyết liệt như vậy, Hạ Tử Thường ở trobg lòng yên lặng vì bọn họ nhấn cái Like.
Con của nàng, có can đảm, tốt lắm.
Ôn thị ngược lại không ngờ rằng Thanh Mặc cùng Vân Dục hai tiểu hài tử dám trắng trợn như vậy mắng Kim thị.
Kim thị vì bị Thanh Mặc cùng Vân Dục thay phiên mắng mà tức giận đến sắc mặt đỏ lừ, suýt chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ.
“Được lắm! Hạ Tử Thường, ngươi nhìn xem nhi tử tốt mà ngươi đã dạy! Một đứa so với một đứa miệng còn bén nhọn hơn, không biết lễ phép! Ngươi coi ta làm sao giáo huấn thật tốt bọn chúng.!” Hoàn toàn là ngữ khí ra lệnh, Kim thị hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Tử Thường, trong mắt nồng đậm đe dọa.
Nếu đổi lại là trước kia, Hạ Thường chỉ vì bị Kim thị vừa quát, chỉ sợ là đã bị hù đến hai chân mềm nhũn.
Thế nhưng bây giờ người ở đây là Hạ Tử Thường nàng, kiếp trước đại ác nhân chết trong tay nàng không biết bao nhiêu mà đếm, chẳng lẽ bây giờ nàng lại đi sợ một mụ già đã đến thời kỳ tiền mãn kinh.
Khinh thường bật cười một tiếng, Hạ Tử Thường cũng không đếm xỉa tới nói, “ca cho là con trai ta nói rất đúng.”
Nếu là đúng, nàng vì cáu gì phải giáo huấn bọn nhỏ.
Kim thị ngây ngẩn cả người.
Hạ Tử Thường lại dám dùng thái độ này nói chuyện với nàng??
Cái con bé này có phải đã chán sống rồi hay không?