Một màn này, đối với phu thê Lý lang trung mà nói, quả thực là một kíƈɦ ŧɦíƈɦ to lớn.
Hai người đều dùng ánh mắt tựa như đang nhìn quái vật mà nhìn Hạ Tử Thường.
Chỉ thấy Hạ Tử Thường mặt không đổi sắc đứng đó, một đôi mắt phượng đen nhánh lại ánh lên tia băng lãnh, so với cái lạnh của gió lạnh mùa đông còn lạnh lẽo hơn mấy phần, quanh thân đều tản ra khí thế như Tu La từ địa ngục, làm bọn họ thấy vô cùng xa lạ.
Đây vốn là Hạ cô nương thường ngày nhu nhu nhược nhược, sao lại đột nhiên giống như tà ma bám vào người, làm cho người ta cảm thấy tà tính đáng sợ như vậy?
Cơ thể Kim thị cũng không phải là rắn chắc bình thường.
Chịu một cước của Hạ Tử Thường, lại còn là bị đá bay, thế nhưng nàng ta vẫn còn tràn đầy năng lượng lắm.
Bất quá, dưới anh mắt lãnh khốc của Hạ Tử Thường, trong lòng nàng ta không khống chế được sinh ra mấy phần kiêng kị, trong lúc nhất thời, vậy mà không dám động thủ với Hạ Tử Thường.
“Xảy ra chuyện gì?” Đúng lúc này, một đạo âm thanh có hơi khàn khàn vang lên, tiếp đó, liền có thêm một người từ trong nhà đi ra.
Nhìn thấy người kia, Kim thị liền dứt khoát nằm trên mặt đất không dậy, trực tiếp gào khốc lên.
“Ôi trời đất ơi,! Không có thiên lý rồi! Cô em chồng muốn đánh chết tẩu tử nè trời! Tại sao không có ai quản! Ta vì Hạ gia bọn họ làm trâu làm ngựa, sinh con dưỡng cái, sống hôm nay chưa biết ngày mai còn chưa tính! Bây giờ còn bị cô em chồng đánh, cái đồ tiểu tiện nhân chưa kết hôn mà sinh con, làm mất hết mặt mũi Hạ gia, bây giờ còn động thủ đánh tẩu tử,.... Ôi ông trời ơi.....Thời gian này làm sao mà sống đây.....”
Nhìn thấy Kim thị một bên trên mặt đất khóc lóc om sòm, một bên lại không quên mắng mẫu thân nhà mình, Vân Dục từ dưới đất nhặt một hòn đá lên, liền hướng về Kim thị mà đánh qua.
Thanh Mặc chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Kim thị, nắm thật chặt nắm đấm.
Vẻ mặt của người đàn bà này, hắn cả đời đều không quên được.
Mắt thấy Kim thị ác nhân cáo trạng trước, Lý lang trung trước đem Ôn thị từ dưới đất đỡ lên, tiếp đó liền hướng người đàn ông họ Kim mà nói, “Gia Cường, ngươi quản tức phụ của ngươi một chút! Muốn ồn ào thì trở về nhà ngươi mà náo đi! Đừng tiếp tục ở trong viện ta mà náo!”
Ông ấy vốn tính khí rất tốt, bây giờ cũng bị Kim thị giày vò cho ra nộ khí.
Hạ Tử Thường cũng nhìn về phía nam nhân kia, con ngươi đen như mực lướt qua một đạo thâm trầm.
“Mẫu thân, ông ấy chính là cữu cữu của con, Hạ Gia Cường.” Thanh Mặc lo Hạ Tử Thường không biết ai, liền thấp giọng nói với nàng.
Không sai, nam nhân kia chính là phu quân của Kim thị, cũng chính là ca ca của nguyên chủ, Hạ Gia Cường.
Điều mà Hạ Tử Thường không hiểu chính là, Hạ Gia Cường dáng dấp cùng nàng không hề giống.
Tướng mạo của thân thể này, nàng từng thấy qua, cùng với nàng kiếp trước giống nhau như đúc.
Mà Hạ Gia Cường, làn da đen sạm, mắt một mí, mũi tẹt lương, môi dầy, dáng dấp cùng nàng thật sự là không có một điểm tương tự, người này làm thế nào mà cùng với thân thể này của nàng có quan hệ máu mủ.
Đều nói cháu trai giống cậu, Hạ Tử Thường nhìn Vân Dục, Thanh Mặc cùng Hạ Gia Cường cũng không có một điểm tương tự.
“Nàng đứng lên trước đi. Có chuyện gì chúng ta về nhà lại nói.” Hạ Gia Cường cũng cảm thấy Kim thị ở nhà người khác khóc lóc om sòm có chút mất mặt, đưa tay ra đỡ Kim thị.
Kim thị một tay vừa gạt tay hắn qua một bên vừa nói.
“Ta không về nhà! Hôm nay nếu ả tiểu tiện nhân đê tiện này không thành tâm hướng ta xin lỗi, lại hướng ta bồi thường một lạng bạc, việc này liền không có xong.!” Kim thị quyết định, hôm nay nhất định phải đe dọa thật tốt Hạ Tử Thường một phen.
Kẻ nghèo mạt này dám đối với nàng động thủ, nhìn xem nàng nhất định lột mất một lớp da của nàng ta.
“Đem ngươi ra cân bán, cũng không đáng một lượng bạc.” Vân Dục khinh thường liếc nhìn Kim thị, u lãnh nói một câu như vậy.
Hạ Tử Thường thâm ý khác liếc mắt nhìn con trai nhà mình.
Tiểu tử này, thật là độc miệng a.!