Nhìn qua ly rượu đây, Lam Hân lại cười cười với Lê Quang Hách “Giám đốc Lê, uống rượu nhiều không có thú vị! Không bằng, chúng ta vừa chơi vừa uống, thế nào?”
Lê Quang Hách hứng thú nhìn Lam Hân. “Lam Hân tiểu thư muốn chơi như thế nào?”
Lam Hân thần bí cười, muốn chơi như thế nào?
Tôi chơi chết anh! Muốn chuốc say tôi, cũng không có dễ dàng như vậy.
‘LaïinLoaim.°…- “Giám đốc Lục, em đã lâu không chơi rồi, nếu ngài Lê có hứng thú, không bằng em cùng giám đốc Lê chơi một chút?”
Lam Hân biết Lục Hạo Thành đang nghĩ gì?
Ly đầu tiên làm quen xã giao, kế tiếp mới là kịch hay, nếu đã là một vở kịch, thì phải có người diễn, để anh ta xem vui vẻ mà ra về.
Lục Hạo Thành híp mắt nhìn cô gái nhà mình mang vẻ mặt tự tin, mỗi lần mang theo cô đi dự tiệc, cô rất im lặng, cũng không uống rượu, nhưng anh biết, tửu lượng của cô không tốt, lúc cô nói chuyện với Cẩn Nghiên, anh có nghe được.
Lê Quang Hách nhẹ nhàng vuốt cằm, khóe môi gợi lên, hứng thú hỏi: “Lam Hân tiểu thư, chơi thế nào đây?”
Lam Hân nhướng mi nhìn thoáng qua chai rượu vang chưa mở trên bàn, cười cười: “Giám đốc Lê, chúng ta chơi “thất phiêu phiêu” (tương tự như kéo búa bao) đi.”
Lê Quang Hách và Lục Hạo Thành: “……
°HB hài… ” Lê Quang Hách cười khẽ thành tiếng, trò “thất phiêu phiêu”, anh ta cũng không hay chơi, cô gái thật đáng yêu!
Lam Hân vẻ mặt của Lê Quang Hách hai mắt đột nhiên sáng ngời: “Giám đốc Lê, ánh sẽ không chơi?”
Lê Quang Hách nhìn ánh mắt tỏa sáng của cô gái, không chút chán ghét, “Chơi, chơi trò này đi.”
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy cô gái trước mặt tỏ ra ảm đạm.
Là cô chờ mong anh ta sẽ không chơi hay là gì khác…?
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, thấy cô bị người khác bắt nạt, đáy mắt cũng không có một tia sợ hãi hay khinh thường, anh ta liền cảm thấy hứng thú.
Sau khi nghe Lục Hạo Thành. giới thiệu, anh ta vào phòng trước và đã lên mạng tìm thông tin, cô gái này có rất nhiều tin tức tiêu cực.
Dưới sự công kích mạng, cũng không ảnh hưởng gì đến thực tế, cô vẫn như một người không liên quan, tươi cười cùng tự tin ngập tràn.
Lam Hân nói qua quy tắc trò chơi, ai thua thì uống, hết rượu trên bàn mới ngừng.
Lục Hạo Thành đang muốn cản lại, nhưng bị ánh mắt của Lam Hân ngăn trở, tửu lượng cô kém, nhưng phải học chơi “thất phiêu phiêu” thành thạo, không biết uống thì nhất định phải biết chơi, mới có thể như cá gặp nước trong những bữa tiệc xã giao.
Đây là kinh nghiệm Lam Hân học được lúc đi làm công.
Lam Hân lúc này chủ động ngồi xuống cạnh Lê Quang Hách.
Lục Hạo Thành sắc mặt hoàn toàn đen rồi.
Lam Hân nhìn Lê Quang Hách, híp mắt cười cười: “Giám đốc Lê, nào.”
Giọng cô hào sảng, nhìn tư thế như chuẩn bị tham gia một trận chiến lớn vậy.
Lê Quang Hách nhìn qua, ý cười càng sâu, cô gái vừa tới gần, một mùi thơm ngát xông vào mũi, khiến lòng anh ta nhộn nhạo.
Hai người bắt đầu hô câu lệnh.
“Huynh đài kính rượu, “thất phiêu phiêu”, “thất phiêu PHI 18 ” Theo tửu lệnh hai người ra con số, vòng thứ nhất, Lê Quang Hách thua.
Lê Quang Hách cũng không nghĩ tới mình thất bại, tuy anh ta biết chơi, nhưng không giỏi Nhưng cũng không ngờ ván đầu tiên đã thua.
Lê Quang Hách thua tâm phục khẩu phục, anh ta giơ ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Lam Hân chủ động giúp anh ta thêm rượu.
Hai người lại bắt đầu.
“Huynh đài kính rượu, “thất phiêu phiêu”, “thất phiêu phiếu S ó- ” ván thứ hai, vẫn là Lê Quang Hách thua.
Lê Quang Hách lúc này, nhìn thấy ánh mắt cô gái trước mặt dần trở nên sâu thẳm, cô giống như có thể phân tích được thói quen cũng như xác suất đối phương ra con só, có thể đoán ra tiếp theo anh ta sẽ ra cái gì?