Lục Hạo Thành giơ ly rượu vang, nhẹ nhàng lắc lắc.
Lê Quang Hách hướng về phía cô gật đầu, “Giám đốc Lục, hợp tác vui vẻ!”
Sau khi hai người cụng ly, đều giơ lên đầu, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Lam Hân nhìn qua, hai người đều rất đẹp trai, khí chất lại tương xứng, so sánh qua thì Lục Hạo Thành kiêu ngạo hơn Lê Quang Hách rất nhiều, ở trong mắt cô, không thể không thừa nhận, Lục Hạo Thành đẹp trai hơn Lê Quang Hách.
Lê Quang Hách đặt ly rượu trên bàn, lại cầm lấy ly rượu ở bên cạnh, cười nhìn Lam Hân, “Lam Hân tiểu thư, tôi kính cô một ly.”
Lam Hân: “22”
Anh gì ơi, không phải anh lầm đối tượng rồi chứ, việc làm ăn đã bàn xong, còn uống rượu cái gì?
Hơn nữa, tửu lượng của cô không tốt.
Một ly có thể say được không?Lam Hân chính là người như thế.
Lê Quang Hách đã giơ ly rượu lên, ra hiệu cho Lam Hân.
Lục Hạo Thành lẳng lặng ngòi, khuôn mặt đẹp như tượng tạc cũng không có gì biến hóa.
Lam Hân liếc mắt với Lục Hạo Thành, hình như anh cũng không có ý ngăn cản, cô lại âm thầm thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua,c rượu ước chừng nửa ly,dù là rượu vang, nhưng cô cũng sợ mình không trụ nỗi Cô vươn tay, chậm rãi nâng ly, cố ra vẻ tươi cười: “Giám đốc Lê, thật vui khi biết anh.”
Lê Quang Hách: “Có thể quen biết Lam Hân tiểu thư, cũng là vinh hạnh của tôi.”
Hai người chạm ly, Lê Quang Hách dẫn đầu uống một hơi cạn sạch, động tác liền mạch lưu loát, lộ ra sự tao nhã mê người.
Lam Hân thấy anh ta uống rượu như uống nước, bản thân lại giống như uống thuốc, nghĩ như vậy, nửa ly rượu cũng không muốn nuốt xuống.
Nhìn thấy Lê Quang Hách dốc ly, ý bảo Lam Hân, anh ta đã uống xong rồi.
Lam Hân tự nhiên hiểu được ý của Lê Quang Hách, néu cô còn chần chừ, chỉ sợ không có thành ý.
Cô cố gắng ngửa đầu, dùng hết sức lực toàn thân, đem rượu uống một hơi cạn sạch.
Lục Hạo Thành thấy dáng vẻ xông pha không sợ chết của cô, đáy lòng cũng thấy đau đón.
Lê Quang Hách cũng không phải người khó chơi, nhưng nếu ly này Lam Lam không uống, anh ta sẽ bày thêm nhiều lý do để Lam Lam uống càng nhiều, lần này là hạng mục lớn, nếu hợp tác thành công, anh có thể nghênh đón một thời kỳ mới.
Sau khi Lam Lam đi, anh nhận được cuộc gọi của Tô Cảnh Minh nên mới vội vàng lại đây, cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Lam Lam.
Lam Hân nuốt xuống nửa ly rượu, chỉ cảm thấy yết hầu cay nóng.
Trên mặt cảm giác nóng bừng, dạ dày Lam Hân cũng đau xót.
Lê Quang Hách nhìn Lam Hân,”Lam Hân tiểu thư, tửu lượng tốt.”
Lam Hân mỉm cười, nếu tửu lượng của cô được coi là tốt, vậy thì người trong thiên hạ. đều là tiên tửu rồi, có ai khen người khác như anh ta không?
Còn là khen phụ nữ.
Không phải nên nói: Lam Hân tiểu thư, cô thật xinh đẹp, lời này sẽ khiến cô thoải mái hơn nhiều.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lam Hân, Lê Quang Hách lại rót thêm một ly rượu cho mình, sau đó tao nhã đứng dậy rót thêm một ly cho Lam Hân.Cô nhìn chằm chằm vào ly rượu đang đầy dần, hai tay nắm chặt, cô biết đối phương chưa định từ bỏ ý đồ.
Uống xong ly này, cố có thể trực tiếp lăn xuống bàn mà ngủ, không cần lên giường nằm rồi.
Mà Lục Hạo Thành ngồi bên cạnh, trên khuôn mặt anh tuần, ánh mắt đen láy dần trở nên lạnh lùng.
Lê Quang Hách cũng không thèm nhìn Lục Hạo Thành mà chỉ nhìn Lam Hân: ‘Lam Hân tiểu thư rất hào sảng, tôi lại kính cố một ly’ Lục Hạo Thành lúc này rõ ràng đen mặt, quai hàm bạnh chặt, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ.
Lam Hân biết mấy trường hợp xã giao như vậy đều đọ rượu, hơn nữa vừa rồi nghe hai người nói chuyện, hạng mục lần này của Lục Hạo Thành rất lớn, nếu giờ cô từ chối, việc làm ăn thất bại, vậy đúng là lỗi của cô rồi.Lục Hạo Thành đã giúp cô rất nhiều, cô không có khả năng trợ: giúp anh thì ít ra cũng không nên ngáng đường.
Một khi đã như vậy thì cô uống thêm một lần vậy.