Nhưng nếu đã thua, anh ta cũng thua tâm phục khẩu phục.
Lục Hạo Thành chậm rãi nhìn vào ánh mắt Lam Hân, từ sâu thẳm trở nên sáng ngời.
Anh quên mất, Lam Lam sao có thể làm chuyện mình không nắm chắc chứ?
Mười ván, Lam Hân tổng cộng thua hai lần, hơn nữa là cô cố ý thua, đối phương cũng là người máu mặt, đi ra khỏi nơi này cũng không thể bị mắt mặt được.
Lục Hạo Thành lúc này, khóe môi mới cong lên, bây giò, anh nên giúp đỡ giám đốc Lê rời đi.
Ánh mắt vui vẻ nhìn thoáng qua Lam Hân, hôm nay cô như vậy, anh vẫn là lần đầu tiên gặp, nhìn ánh mắt tự tin của cô gái nhà mình, thật sự là cảnh đẹp ý vui, cô đúng là báu vật.
Mà Lê Quang Hách đã uống hết mười ly rượu, vẻ mặt đã phiếm hồng, quả nhiên là tác dụng của rượu.
Lam Hân nhìn Lê Quang Hách đáy mắt chọt lóe ra tia hả hê.
Mà một chỉ tiết nhỏ này cũng bị Lê Quang Hách thu vào mắt, đánh mắt hiện lên ý cười, đúng là con hồ ly nhỏ giảo hoạt, anh ta thích, mà bản thân cũng đã sớm tiến vào cái bẫy do cô đặt.
Sẽ không cần uống, chỉ cần chơi, cũng có thể để người có tửu lượng tốt hơn say mèm mà bò dưới bàn.
“Lam Hân tiểu thư, hôm nay, tôi rất vui vẻ.”
Lê Quang Hách thâm thúy nhìn Lam Hân, có thêm máy phần men say, Lê Quang Hách nhìn đối phương không kiêng nễ gì.
Lục Hạo Thành đứng dậy, cười nói: “Giám đốc Lê vui vẻ là tốt rồi, tôi đưa anh trở về.”
Lê Quang Hách hơi ngửa đầu nhìn Lục Hạo Thành, ánh mắt có chút mê ly, khiến người ta cảm giác vừa đang hoàng lại vừa khêu gợi.
“Giám đốc Lục, sao lại là anh?Phải Lam Hân tiểu thư đưa tôi về mới đúng.”
Lục Hạo Thành nghe vậy liền trở nên lạnh lùng, “Giám đốc Lê, anh say rồi.”
Lê Quang Hách: “Lục Hạo Thành, anh quá coi thường tửu lượng của tôi rồi, năm trước tôi một hơi uống hết hai chai Whiskey, cũng không thành vấn đề, hôm nay chỉ một chai rưỡi, sao có thể say được?
GỒn nữa…… ” Lê Quang Hách liền bắt đầu thao thao bát tuyệt kể về chiến tích vẻ vang của mình.
Mà Lam Hân đã sớm mơ hồ, một ly đã đủ đánh gục cô, uống xong ba ly thì đúng là đòi mạng,Nhưng Lê Quang Hách còn chưa rời đi, cô tuyệt đối không thể ngã xuống trước.
Nếu không, sẽ là cô thua, tuy rằng lấy ba ly mình uống so với 10 ly của anh ta thì có chút đê tiện, nhưng cũng phải dựa vào tửu lượng.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Lam Hân đang lảo đảo, lấy ra điện thoại, gọi cho Tô Cảnh Minh.
Bảo Tô Cảnh Minh mang theo trợ lý của Lê Quang Hách tiền vào.
Trợ lý Lê Quang Hách mặc một thân tây trang màu đen, đeo mắt kính, nhìn qua lịch thiệp tao nhã, nhìn thấy ông chủ của mình đang lải nhải về những chiến tích ngàn chén không say của mình, miệng anh ta mở lớn, cho tới bây giờ đều là ông chủ nhà họ làm người khác say sắp mặt, đây là lần đầu tiên thấy ông chủ say.
Tô Cảnh Minh nhìn thoáng qua Lê Quang Hách, anh cũng hiểu biết tửu lượng của người này, sao có thể say chứ?
Ánh mắt tán thưởng nhìn Lục Hạo Thành, “Lục Hạo Thành, không hồ là cậu!”
Lam Hân nghe vậy thì không vui liếc Tô Cảnh Minh, mắt mù sao, hiện tại người say không đi nỗi là cô.
Lục Hạo Thành ra hiệu để Tô Cảnh Minh cùng trợ lý đem theo Lê Quang Hách đang nói sảng mang đi.
Lam Hân rốt cuộc nhịn không được, gục đầu ở trên bàn.
Lục Hạo Thành vừa thấy, liền sửng sót, anh biết Lam Hân tửu lượng kém, không nghĩ tới lại kém như vậy.
“Lam Lam, không sao chứ?”
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên, ánh mắt tràn đây lo lắng.
Lam Hân mê ly nhìn anh, tuy rằng toàn thân mềm nhũn, cũng rõ ràng giờ cô không còn chút sức lực nào “Không có việc gì, sao lại có chuyện chứ, không phải chỉ ba ly rượu thôi sao?
Kia vị giám đốc cái gì Lê đó, không phải bị em độ rượu cho nằm sắp nằm ngửa sao?”
Lam Hân nói xong, cười khúc khích, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu dụ người phạm tội, thật lâu không có say rồi, Cẩn Hi cùng Cẩn Nghiên cũng thường xuyên nói tửu lượng cô quá kém, nhưng cô thực sự luyện không được.
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng cười, “Còn nói không có việc gì, nhìn lại em đi, ngồi cũng không xong.”
Lam Hân mơ hồ nhìn anh “Ngồi không xong cũng tốt, không phải anh có thể ôm em sao?”