Chương 1940:
Mộc Tử Hoành đỡ lấy cô tiến vào trong xe, “Nghiên Nghiên, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta lại qua đây thăm Cần Hi.”
Nhạc Cần Nghiên cũng gật gật đâu, nhìn Lam Hân vẫn đang nhìn về phía bệnh viện như cũ, ánh mắt có chút ngơ ngác, vẻ mặt đầy thống khổ, đáy lòng cô nhóc này chắc hẳn càng ‘đau xót hơn.
Cô lại thở dài một hơi, “Lam Lam, chúng ta cũng trở về đi.
Hi Hi kiên cường, sẽ chịu đựng qua đêm nay.
Chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, mới có sức lực chăm sóc thằng bé.”
Lam Hân chậm rãi hoàn hồn, gật gật đầu.
Bốn người cũng cùng nhau về nhà.
Vê đến nhà, sau khi Lam Hân cùng Dịch Thiên kỳ và Mộ Thanh nói đại khái về tình hình hiện tại của Cần Hi, liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Tắm rửa xong, cô nằm ở trên giường, trọn tròn mắt không có một chút buồn ngủ.
Lúc Lục Hạo Thành vừa tắm gội đi ra, thấy cô vẫn còn chưa ngủ, ánh mắt ưu sầu, đầy tia phiền muộn giữa mi tâm.
Lục Hạo Thành nằm xuống, ánh mắt nặng nê nhìn cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, “Lam Lam, ngủ đi, Nhạc Cần Hi sẽ không có việc gì đâu.”
Dù biết đêm nay hẳn là cô ngủ không nổi, nhưng ,giâc ngủ không tôt, đôi với thân thê của cô sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Anh mắt Lam Hân chậm rãi chuyên qua khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn vẻ mặt anh đây thương tiếc, cô muốn nói lại thôi.
Lục Hạo Thành tắt đèn, để lại ngọn đèn ngủ đầu giường có chút mờ ảo, phản chiều đường nét bí ẩn của căn phòng.
Lạm Hân hơi giật thân mình, nhích lại gân dựa vào lòng Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành thương tiếc ôm chặt lấy, cô, đặt lên trán cô một nụ hôn, “Đồ ngốc, anh biết em vì chuyện của Nhạc Cần Hi mà ngủ không được, nhưng mà Lam Lam à, thân thể của em cũng không tốt, chỉ có tự chăm sóc tột chính mình, mới có thể chăm sóc tốt cho Nhạc Cần Hi được.”
Lam Hân thình lình ngước mắt lên nhìn anh, đối với lời anh nói thật sự rất kinh ngạc.
Lục Hạo Thành biết trong lòng cô nghĩ gì ư?
Anh cười khổ giải thích: “Lam Lam, anh ngoại trừ phải tiệp nhận, ngoại trừ việc tự tìm hiểu và bao dung, còn có thê làm thế nào?
Anh đã rời khỏi em bảy tháng tròi, thật ra em không biết, trong giảc mơ của anh đều là hình ảnh em ngôi trước cửa số sát đất ôm lấy ảnh chụp của chúng ra rôi khóc thút thít.
Anh đã có rất nhiều lời muốn an ủi em, nhưng lại không thể thốt nên thành tiêng.
Hơn bảy tháng anh không thể ở bên cạnh em, Nhạc Cần Hi đã chăm sóc em rất chu đáo.”
“Mặc kệ là bảy tháng này, hay là quá khứ những năm qua, sự trả giá của cậu ta dành cho em đúng là rất lớn.
Mà anh sau khi trở về từ cõi chết, cũng càng hiểu được phải cần thấu hiểu và bao dung hơn.”
Cuộc sống và thời gian sẽ dạy cho con người ta nhiều điều, mỗi người đều có những chuyện khó lòng buông bỏ và không thê quên, nhưng không có nghĩa là những điêu tương tự sẽ không xảy, ra lần nữa, chỉ có đi tiếp tục nhìn về phía trước mới có thê có được hạnh phúc.
Lam Hận chủ động vòng tay ôm lầy anh, rất cảm kích vì sự thấu hiểu và bao dung của anh.
“A Thành, cảm ơn anhl”
Lục Hạo Thành trước kia, vừa nghe đến ba chữ Nhạc Cần Hi, luôn là tỏ ra ghen tức và bực bội, sắc mặt cũng rất khó coi.