Chương 1939:
“Nếu chịu không nổi thì sao?”
Giọng nói của Nhạc Cần Nghiên run rẫy cực điểm.
Bác sĩ hơi mím chặt môi, sau nhiều giờ đứng phẫu thuật, có thể nhìn ra được ông ây đang rất mỏi mệt.
“Phải xem tình trạng mới nói được, phải người phải có lòng tin ở bệnh nhân, nghị lực sông của bệnh nhân rất mạnh mẽ, sẽ có hy vọng.”
Bác sĩ nói xong, mang theo một nhóm bác sĩ và y tá cùng rời đi.
Nhạc Cần Nghiên ngơ ngác đứng ở tại chỗ, mặc cho nước mặt chảy dài.
Lam Hân không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ như vậy mà chảy ra.
Sắc mắt Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành cũng vô cùng nghiêm trọng.
“Hủ hÚ hú Son: ” Văn Kỳ lập tức bi thương khóc rồng lên.
Trong khoảnh khắc, trước cửa phòng phâu thuật tràn ngập bi thương nông đậm.
Nhạc Cần Hi đã được đưa vào phòng bệnh ICU, không ai có thể vào thăm được, bác yêu câu bọn họ hãy rời đi sau khi hoàn thành hết các thủ tục, chờ ngày mai tới thời gian thăm non lại qua đây.
Ra khỏi bệnh viện, trời đã tối rồi Gió đêm buổi tối còn lạnh hơn nữa, lá cây trên mặt đường bay lộn xộn theo gió.
Lam Hân ngước mắt liếc nhìn lên bầu trời đêm xám xịt, một chút ánh sao cũng không có.
Nhạc Cần Hi xảy ra tai nạn xe cộ, đối với cô cũng là đả kích không nhỏ.
Ở trong lòng cô, Nhạc Cần Hi vốn dĩ chính là người thân ruột thịt của mình “Lam Hân.”
Văn Kỳ đột nhiên gọi Lam Hân lại.
Lam Hân chậm rãi quay đầu lại nhìn thoáng qua đối phương, trên mặt cũng lạnh nhạt không có biêu cảm gì.
“Lam Hân, tôi sai rồi, tôi cho rằng làm như vậy, ¿ anh ấy Sẽ phải nhớ tới tôi cả đời, ít nhất sẽ chịu đựa mắt nhìn tôi, phát hiện tôi đã đối tốt với anh ây.”
Văn Kỳ than thở khóc lóc, vẻ mặt hồi hận.
Lam Hân chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu: “Như vậy, cô còn muốn tiếp tục nữa hay sao?”
Văn Kỳ vẫn giữ ánh mắt kiên định , gật gật đầu: “Sai lầm đã gây ra, nếu ta tôi từ bỏ sớm như vậy, vĩnh viễn sẽ không biết bản thân mình đã bỏ lỡ cái gì, tôi sông không phải dựa vào nước mặt để lây được thiện cảm, mà là dựa vào sự kiên trì mà đạt được kết quả.
Tôi sẽ rất có kiên nhẫn, cũng sẽ càng kiên cường, một ngày nào đó anh ây sẽ nhìn ra sự tôn tại của tôi.”
Cho dù, Nhạc Cần Hi có một ngàn lý do muốn đuổi cô ta đi, _cô ta cũng sẽ có một ngàn lý do muốn ở lại.
Lam Hân mỉm cười gật gật đầu, “Văn Kỳ, nêu vận mệnh không ưu ái cô, như vậy thì xin cô hãy kiên cường lên một chút, để có thê khiến cô và Cần Hi cùng có được hạnh phúc.”
Trong cuộc đời mỗi người đêu sẽ không ngừng xảy ra những việc ngoài ý muôn, nhưng những chuyện không hay đó không phải dùng đệ thỏa hiệp, nếu bạn lùi bước càng nhiều, thì những điều hạnh ,phúc sẽ cách bạn càng xa, chỉ có cô găng gánh chịu mưa gió trong suốt hành trình thì mới có thê nhìn thấy cầu vồng trên bầu trời sau đó.
Cô cũng hy vọng Văn Kỳ có thể kiên trì, có thê khiên cả hai người có được hạnh phúc.
“Lam Hân, cảm ơn cô. Có những lời này của cô, tôi lại càng có niêm tin kiên trì hơn nữa”
Văn Kỳ mỉm cười nhưng lại rơi nước mắt, cô ta giơ tay, nhanh chóng lau đi nước mắt rồi xoay người rời đì.
“Halzzl”
Nhạc Cần Nghiên thở dài một hơi, nhìn thoáng qua bóng lưng Văn Kỳ, cuôi cùng cũng không nói gì thêm.