Chương 1941:
Hiện tại nghe anh nói như vậy, đáy lòng cô cũng thật vui vẻ, môi quan hệ giữa cô và Cần Hi, „ cũng mang đến cho anh không ít rắc rồi.
“Đồ ngốc, anh là ông xã của em, em cảm ơn cái gì?”
Giọng điệu anh đầy cưng chiều, mang theo ý cười nhẹ.
Anh càng bá đạo, sẽ chỉ càng khiến cô khổ sở.
Anh yêu cô, đau lòng cô, chỉ cần cô nhíu mày, trái tim anh cũng thấy đau.
Lam Hân ở trong lòng anh, lẳng lặng cảm nhận tiêng tim đập mạnh mẽ của anh, hơi cong khóe môi cười cười.
“A Thành, cuộc sông chính là như vậy, chỉ khi trút bỏ được gánh nặng trên người thì mới có thể nhẹ nhàng tiếng về phí trước, bình tĩnh đối mặt với mọi thứ.
Trong lòng em có rất nhiều kỉ niệm khó quên.
Những năm tháng thanh xuân đẹp nhật của em đều trải qua trong đau thương, nhưng những tồn thương sâu sắc trong tuôi trẻ không CÓ cách jn thay đổi được, chỉ có thế tiếp nhận.
“Đúng!”
Lục Hạo Thành nhẹ giọng đáp một tiếng.
Nếu là anh của trước đây, anh sẽ.
không bao giờ đứng trên quan điểm của người khác mà suy nghĩ.
Chỉ biết dựa theo phương thức của chính mình đề giải quyết vần đề.
Bởi vì, thời thơ â âu và thời thiếu niên của anh cũng phải chịu những tổn thương không thể xóa nhòa.
“Lam Lam, ngủ đi.”Lục Hạo Thành nhẹ dỗ dành.
Lam Hân đột nhiên ngước mắt nhìn Lục Hạo Thành, “A Thành, đêm nay em không phải uỗông thuốc sao?” _ Lục Hạo Thành sửng sốt, đột nhiên nhớ tới, cô thật đúng là chưa có uông thuốc.
“tam Lam, em chờ một chút, anh đi lấy thuốc cho em, thuốc không thể uông gián đoạn, may không là anh quên mất.”
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng đứng dậy, xoay người đi ra ngoài lây nước.
Sau khi trở về lại lầy thuốc ra đưa cho Lam Hân.
Lam Hân cũng không nói gì, sau khi nhận thuốc liền uồng vào.
Lam Hân uống thuốc xong, lại nằm trở về, Lục Hạo Thành mới vừa đem ly nước đặt XuÔng, liền nghe được tiêng cô nói: “Thật ra, em biết rằng thuộc này không phải vitamin, đúng hay không?”
Thân hình Lục Hạo Thành chắn động, nhanh chóng xoay người nhìn cô.
Đôi mắt to trong suốt của cô gái nhỏ đang không chớp mắt nhìn anh.
““Eam lai) ” Lam Hân lại tiếp tục nói: “Em bị bệnh trằm cảm, đúng không?”
Lục Hạo Thành đau xót, xoay người lên giường, năm xuống ôm lây cô, “Lam Lam, em đừng nghĩ nhiều, hiện tại em đã tốt lên rồi.”
Bệnh trầm cảm có khuynh hướng tự sát, may mãn là đã phát hiện sớm.
Hiện tại uống thuốc cũng có thể không chế được.
Lam Hân cười khổ, “Em ngay từ đầu đã luôn có cảm giác hay quên, em còn tưởng do bản thân quá nhớ anh, đem hết sự chú ý đều đặt trên người anh nên nhiều lúc mới quên lung tung.”
“Mấy ngày mà em muốn đi nước C, thật ra tình trạng rất kém , em luôn có một suy nghĩ, ý nghĩ muôn tự sát cứ quanh quân trong đâu em, em muôn đi tìm anh, mây ngày đó em điên cuông nhớ anh, chỉ muôn được nhìn thây anh.