Làm xong bài tập Âu Dương Tĩnh ngồi xem kịch trên tivi với bà nội. Cô đối với kịch truyền hình không có hứng thú lớn lắm, xem một lúc là thất thần rồi. Lúc này chắc là Bùi Dục đã đề cập qua với ba mẹ anh về kế hoạch của anh rồi đi, Âu Dương Tĩnh không nói rõ trong lòng có tư vị gì. Trong ký ức của cô chỉ có một đoạn duy nhất là được ba mẹ yêu thương chính là hai ba tháng cô làm "Bùi Dục" kia. Cho nên dù biết rõ rành rành ba Bùi mẹ Bùi đối tốt với cô hoàn toàn là vì cô là "Bùi Dục" nhưng suy nghĩ đến họ sẽ vì kế hoạch của Bùi Dục mà khinh thường bản thân mình thì trong lòng cô không nhịn được mà khổ sở.
Dục vọng của con người thật là không có chừng mực, Âu Dương Tĩnh suy nghĩ. Vốn cho rằng có thể có được tình cảm với Bùi Dục là đủ rồi nhưng khi ở chung lâu, bắt đầu càng muốn được nhiều hơn. Cô nghĩ muốn ở cùng với nha, mặc kệ là bây giờ hay là tương lai xa xôi, cho nên cô không sợ cự chia cách ngắn ngủi, chỉ cần bọn họ có thể ở chung một chỗ là được.
Nhưng mà Bùi Dục không hiểu. Nhân sinh của anh quá thuận lợi, diện mạo xuất chúng, đầu óc thông minh, hoàn cảnh gia đình lại tốt, từ khi anh sinh ra liền có được những thứ này làm cho đại bộ phận người khác không ngừng hâm mộ. Đoán chừng từ lúc anh hiểu biết đến giờ đều đã sống trong tiếng vỗ tay cùng lời ca ngợi, căn bản không thể tưởng tượng được thế giới này luôn có một số mặt không giống với những gì được biểu hiện ra ngoài, một mặt dịu dàng vĩnh viễn chỉ dành cho một số ít người may mắn mà thôi.
"Tĩnh Tĩnh!" Đột nhiên bà nội cất cao giọng nói dọa Âu Dương Tĩnh nhảy dựng lên. Cô vội vàng quay đầu chỉ thấy không biết từ khi nào bà nội đã đi lấy dưa ngọt ra rồi.
Âu Dương Tĩnh cuống quít chạy tới nhận lấy. Vừa nhận lấy chén đĩa vừa nghe bà nội quở trách cô: "Kêu cháu mấy tiếng mà một chút phản ứng cũng không có, lại suy nghĩ đến tên tiểu tử thối đó phải không? !"
"Không có. Cháu ngẩn người." Âu Dương Tĩnh đặt chén đĩ lên trên bàn tà cúi đầu cầm lấy một miếng dưa ngọt lên ăn để né tránh ánh mắt của bà nội.
Bà nội liếc xéo cô một cái, cũng cầm lấy một miếng dưa ngọt, ngồi xuống ghế sofa. "Cháu từ nhỏ đến lớn luôn ở bên cạnh bà, chỉ cần cháu nháy mắt một cái thì bà cũng biết cháu đang nghĩ cái gì rồi."
"Được rồi, cái gì cũng không thể gạt được bà nội." Rất nhanh Âu Dương Tĩnh liền phát hiện bà nội chỉ đang oán giận cũng không có ý tứ muốn trách mắng cô, lại an tâm dáng vẻ giống như trước đây dựa sát vào bên cạnh bà nội, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn dưa ngọt. Đây đã từng là tư thế vô cùng quen thuộc, Âu Dương Tĩnh phát hiện để cho cô cảm thấy mình cao hơn thì có khả năng bà nội bây giờ giống như một quả dưa mất nước và bị héo rũ vậy. Thời điểm hai người kề sát vào nhau thì càng giống như bà nội đang dựa vào cô vậy.
Cô trưởng thành, bội nội già đi. Chuẩn xác mà nói là tốc độ già đi của bà nội so với tốc độ lớn lên của cô vẫn còn nhanh hơn một chút. Trong lòng Âu Dương Tĩnh căng thẳng, cô đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? So sánh cha mẹ Bùi Dục đối đãi với cô như thế nào chẳng lẽ quan trọng hơn việc cô cần phải lớn nhanh hơn để trở thành chỗ dựa cho bà nội sao?
Nghĩ như vậy, đột nhiên Âu Dương Tĩnh ôm chặt lấy bà nội, có phần làm nũng cọ xát vào hõm vai của bà nội, mềm mại nói: "Bà nội không cần ghen, cháu yêu bà nhất! Sau này khi có việc làm cháu sẽ mua một căn phòng lớn cho bà ở!"
"Chỉ biết mạnh miệng! Với giá phòng hiện tại khi cháu có công việc chỉ cần bà nội không phải bỏ tiền ra nuôi cháu đã là có bản lãnh rồi." Ngoài miệng bà nội oán trách nhưng lại lấy dáng vẻ trước đây ôm lấy cái đầu đang cọ loạn của cô dịu dàng vuốt. Sau một hồi không biết làm sao lại thở dài: "Thời gian trôi qua thật nhanh, Niếp Niếp đã lớn như vậy rồi..."
Âu Dương Tĩnh không nói gì mà yêu tĩnh hưởng thụ quãng thời gian yên lặng khó có được này. Mỗi người đều có con đường đi của chính mình, nếu như Bùi Dục... Có thể cùng cô trải qua đoạn thời gian này cô đã vô cùng cảm kích rồi.
-------
"Mẹ, cuối cùng cậu cả đã nói gì?" Bùi Dục lặp lại vấn đề một lần nữa.
Ba Bùi mẹ Bùi thấy anh phản ứng lớn như vậy thì trong đầu đối với những lời cậu cả anh nói đã tin ba phần. "Còn có thể nói cái gì, chỉ là nói một chút về tình huống trong gia đình đứa nhỏ kia mà thôi. Ba mẹ không có phản đối chuyện con yêu đương nhưng mà trong nhà cô bé có tình huống giống như những gì chúng ta nghe qua thì cũng cảm thấy vô cùng lo lắng."
Bùi Dục lập tức đứng lên: "Trong nhà cô ấy có tình huống gì mà làm cho hai người lo lắng chứ? Người mẹ ruột kia của cô ấy cũng đã chết rồi!"
"Con ngồi xuống cho ba! Tại sao lại nói chuyện với mẹ như vậy? ! Thực sự cho rằng ba không đánh con đúng không?" Ba Bùi vừa nghe thấy con trai gào lên với vợ thì lập tức tức giận.
Bùi Dục lớn như vậy cũng là lần đầu tiên gào to như vậy với ba mẹ. Bị ba anh mắng như vậy nhất thời cũng ý thức được thái độ của bản thân mình quá là kích động. Loại thái độ này đối với việc giải thích giúp Âu Dương Tĩnh một chút ưu điểm cũng không có.
Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, anh liền thuận theo ánh mắt của cha đang mang theo lửa giận mà ngồi xuống.
"Ba, mẹ, con xin lỗi, vừa rồi là con quá kích động." Bùi Dục cúi đầu nhận sai, thay đổi bằng giọng nói bình tĩnh nói chuyện cùng ba Bùi mẹ Bùi.: "Hai người có thể nghe con nói một lần về Âu Dương Tĩnh không? Cậu cả chưa từng gặp qua cô ấy lần nào mà chỉ dựa vào phẩm hạnh của người mẹ ruột để phán đoán cô ấy, tuy ở góc độ cậu cả mà nói khả năng sai không lớn nhưng mà đối với Âu Dương Tĩnh mà nói như vậy là không công bằng đúng không."
Ba Bùi mẹ Bùi vẫn luôn khởi xướng vấn đề nói chuyện ngang hàng với con cái, lúc này con trai đồng ý nói chuyện bình tĩnh với họ thì bọn họ cũng áp chế thành kiến với Âu Dương Tĩnh xuống mà nghe anh nói.
Bùi Dục đưa tay gãi đầu hơi chỉnh sửa lại ý nghĩ trước đây một chút. Trước đây anh chỉ nói qua cho cha mẹ anh biết là cha mẹ Âu Dương Tĩnh đều đã mất, đang sống cùng với bà nội, cùng với ngẫu nhiên đề cập tới thành tích của cô ấy. Mà hiện tại anh muốn nói hết những gì anh biết về Âu Dương Tĩnh cho ba mẹ nghe, sự cố gắng của cô, tự kiềm chế cùng lòng cầu tiến của cô, cố gắng hết sức giúp đỡ bạn học cùng tiến bộ, cùng với việc sau khi biết được cô gặp nguy hiểm thì các bạn học vẫn luôn tin tưởng và bảo vệ cô.
"Ba, mẹ, vừa rồi con kích động như vậy là vì một đường này con đều đi cùng với cô ấy, nhìn thấy cô ấy vì muốn thoát khỏi hoàn cảnh sinh sống hiện tại mà cố gắng biết bao nhiêu. Nhưng mà cậu cả lại chưa từng nhìn thấy và tiếp xúc trực tiếp với cô ấy mà chỉ bằng có lẽ là những suy đoán trực tiếp dán nhãn cho cô ấy có vấn đề về gia đình, gạt bỏ tất cả những cố gắng của cô ấy, chuyện này đối với cô ấy quá là không công bằng rồi!" Bùi Dục cẩn thận nói xong lại có chút kích động. Anh vẫn không thể nào hoàn toàn khác chế được bản thân mình, anh không thể chịu đừng được việc Âu Dương Tĩnh phải nhận những lỗi lầm mà từ đầu tới đuôi cô đều không có, chỉ là cô không có cách nào lựa chọn xuất thân mà bị người khác hoài nghi cùng ghét bỏ.
Khi anh nói xong những điều này ba mẹ anh cả hai đều trầm mặc một hồi lâu. Đột nhiên ba anh hỏi: "Chuyện trong nhà của cô bé làm sao con lại biết được rõ ràng như vậy?"
Bùi Dục nhìn ba mẹ: "Bởi vì từ tháng mười đến cuối tháng mười hai năm trước linh hồn con đều ở trong cơ thể Âu Dương Tĩnh."
"Con nói cái gì?" Ba Bùi mẹ Bùi đều ngây ngẩn cả người.
Bùi Dục nói: "Không biết vì cái gì mà con cùng cô ấy trao đổi cơ thể. Vào đoạn thời gian kia Bùi Dục ở trước mặt hai người thật ra là Âu Dương Tĩnh." Sau đó anh phỏng đoán khả năng mà cậu cả tiết lộ tin tức cho mẹ anh theo hướng nào, lại nửa thật nửa giả nói việc mẹ ruột của Âu Dương Tĩnh có ý muốn xuống tay với chính con gái ruột của mình cho nên anh đã tìm Hà Nhuế cùng chú ba, khi lấy được những tin tức tổng hợp lại rồi tiết lộ cho bên phía cảnh sát, lúc này cậu cả mới sinh ra hiểu nhầm.
Tin tức này thật sự quả khiến cho người ta không thể tin được, làm cho ba Bùi mẹ Bùi kinh ngạc đến mức không khép được miệng. Nhưng rất nhanh họ đã kịp phản ứng lại, có thể chuyện con trai nói là sự thật. Đặc biệt là mẹ Bùi, lại thêm tích cách của anh trai nghe tiếng gió đoán trời mưa, xem ra thật sự có thể là oan uổng Âu Dương Tĩnh rồi.
Mà khoảng thời gian cuối năm kia công việc của bọn họ đều rất bận rộn, thời gian ở nhà cũng ít hơn cho nên dù cảm thấy được hành vi của con trai có vẻ khác thường nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao chuyện trao đổi cơ thể này thật sự quá mức không thể tưởng tượng được.
Mẹ Bùi không dám tin hỏi: "Vậy sau khi trai đổi thì những kì thi con đứng thứ nhất cũng là cô bé đó thi sao?"
Bùi Dục kiêu ngạo gật đầu, lại nghiêm mặt nói: "Nói thế này, trong mấy tháng con cùng cô ấy trao đổi cơ thể kia thì thật sự mới biết được cô ấy ở trong hoàn cảnh kia trổ hết tài năng của bản thân không dễ dàng biết bao. Hai người cũng biết cô ấy đứng thứ hai của lớp con nhưng không biết Ngũ trung chỉ có một mình cô ấy thi được vào trường trung học phụ thuộc thôi!"
Ba Bùi mẹ Bùi ông nhìn bà bà nhìn ông, tuy không thể tin được nhưng hiện giờ nhớ tới ngay lúc đó cũng có đủ loại chuyện khác thường, bây giờ dừng việc trao đổi linh hồn thì đã hoàn toàn có thể giải thích được rồi. Khó trách bọn họ lại cảm thấy lúc đó con trai trước mặt bọn họ quá mức lễ phép, mà còn việc học tập cũng đặc biệt trở nên chăm chỉ hơn... Hiện tại ngẫm lại chắc là cô bé Âu Dương Tĩnh kia sợ làm mất danh hiệu số một của con trai rồi.
Sau một lúc hai người ông một lời bà một câu nhớ lại những chuyện kia, vốn cô bé kia chỉ mới gặp một lần nhưng lại lập tức trở nên thân thiết hơn nhiều.
Ba Bùi nhớ lại: "Khó trách, ba đã nói ngày đó tại sao đột nhiên con có thể làm bữa sáng cho chúng ta cơ chứ, rõ ràng chưa từng xuống bếp lần nào vậy mà hương vị cũng không tệ lắm."
"Cô ấy còn làm bữa sáng cho hai người nữa sao?" Nhất thời Bùi Dục có phần khó chịu, anh còn chưa nếm qua món ăn nào của Âu Dương Tĩnh làm đâu!
"Sắp tới đến đại thọ tám mươi tuổi của ông ngoại con sẽ tổ chức ở nhà hàng của nhà họ Đào, đến lúc đó con đưa theo Âu Dương Tĩnh đến đi." Đột nhiên mẹ Bùi nói.
Bùi Dục có suy nghĩ một chút rồi sau đó phản ứng rất nhanh, lần này là ba mẹ anh thông qua rồi sao? Có ví dụ trước bây giờ anh không thể mơ hồ như vậy được, trực tiếp từ chối lời đề nghị của mẹ.
"Hiện tại đưa cô ấy qua thì nhất định sẽ có một nhóm thân thích muốn ở sau lưng hỏi thăm cô ấy. Con không muốn cô ấy lại bị người khác chỉ trỏ, cô ấy cũng không cần phải nhìn sắc mặt của mấy thân thích này của nhà chúng ta." Bùi Dục nói.
Những thân thích này đều là người nhà của mẹ không được sao! Vốn mẹ Bùi đang muốn nói gì đó kết quả nhìn thấy ba Bùi đang nhìn bà, từ trong ánh mắt ông bà giống như quay trở về hai mươi năm trước vậy. Khi đó ba Bùi cũng giữ gìn bảo vệ bà như thế này. Nghĩ tới thời gian hai người bọn họ còn trẻ, trong lòng mẹ Bùi lập tức mềm đi. Con trai đã hiểu được việc phải bảo vệ người mình thích rồi, tuy làm cha mẹ sẽ cảm thấy có phần cô đơn nhưng mà thấy con trai lớn dần thì vẫn đáng vui vẻ.
"Hôm nay em nói để cho Âu Dương Tĩnh đi đến tiệc đại thọ của ba có phải là muốn quan sát cô bé một lần hay không?" Sau khi trở về phòng ba Bùi hỏi.
Mẹ Bùi giả bộ ảo não: "Đúng vậy, kết quả con trai của anh đã tinh hơn nhiều rồi, không có chịu."
"Con trai của anh vẫn luôn tự hiểu rõ, chúng ta nên tin tưởng nhận định của thằng bé đi." Ba Bùi an ủi bà.
Mẹ Bùi bất đắc dĩ cười: "Nếu không thì còn có thể như thế nào? Bọn chúng còn khảo nghiệm bốn năm yêu xa ở nơi đấy khách, nếu có thể trải qua thì em cũng không có gì để nói nữa."
Ba Bùi vỗ vỗ gối đầu: "Ngủ đi." Nói xong liền tắt đèn ở đầu giường.
Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng mẹ Bùi thở bài: "Thật hy vọng tiểu Dục có thể may mắn giống như chúng ta."
"Nhất định có thể."
------oOo------