Đến ngày hôm sau, sau khi ăn xong cơm trưa Bùi Dục vội vã chạy đi học.
"Con trai lớn không thể giữ." Ba Bùi kết luận.
Bùi Dục ra khỏi nhà nhưng không có đi học mà đi thẳng đến nhà của Âu Dương Tĩnh. Hiện tại Âu Dương Tĩnh cùng bà nội đã chuyển đến ngôi nhà mới mua. Cũng là một tiểu khu đã cũ, vị trí có hơi nghiêng nhưng hoàn cảnh so với trước đây thì tốt hơn. Trong tiểu khu cơ bản đều là những người sống ở đây vài thật niên, đây đó cũng đều đã quen thuộc, bởi vì gương mặt lạ hoắc của Bùi Dục vừa xuất hiện đã gây chú ý của những người chung quanh.
Những ông cụ bác gái ra khỏi nhà đi loanh quanh tản bộ hoặc mua đồ ăn khi đi ngang qua đều phải tụ lại đáng giá Bùi Dục vài lần. Bùi Dục là người có da mặt dày như thế mà vẫn bị mấy người này làm cho cảm thấy quẫn bách rồi.
"Mình ở cửa phía nam chờ cậu." Sau khi gọi xe đến đón Âu Dương Tĩnh thì Bùi Dục đã nhắn tin cho cô rồi. Mới vừa gửi tin nhắn xong liền phát hiện lại có một bà cụ nhìn anh. Vừa mới muốn nói gì đó, ngẩng đầu vậy mà lại là bà nội Âu Dương Tĩnh! Bùi Dục bị dọa đến mức thiếu chút nữa là ném điện thoại đi rồi!
"Bà, bà nội khỏe!" Bùi Dục phá lệ cà lăm, trong lúc này khẩn trương đến mức chân tay cũng không biết nên đặt chỗ nào cho tốt nữa.
"Cậu tới làm cái gì?" Sắc mặt bà nội vô cùng cảnh giác đánh giá anh, nhìn sắc mặt đối với anh cũng cực kỳ bất mãn.
"Cháu..." Bà nội tới quá đột nhiên, Bùi Dục hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý thật tốt. Anh vốn vì muốn tránh bà nội nên đã cố ý chờ cô ở bên ngoài tiểu khu... Không nghĩ tới, người tính không bằng trời tính...
Âu Dương Tĩnh nhận được tin nhắn của Bùi Dục liền đi ra khỏi nhà, bà nọ vừa mới ra khỏi nhà mua đồ không lâu, đoán chừng lúc này cũng nên trở về rồi, chắc là hai người họ sẽ không gặp nhau đâu. Kết quả còn chưa đi tới cổng đã thấy bà nội cùng Bùi Dục hai người đang đứng ngoài cổng chính mắt to trừng mắt nhỏ. Đây là đấu trường Tu La sao(*)... Âu Dương Tĩnh quả thực muốn đập đầu xuống đất, chuyện này cũng đều có thể gặp phải, đây là xác suất gì chứ!
"Bà nội, cháu xách giúp bà!" Âu Dương Tĩnh đành phải làm như không phát hiện Bùi Dục, chạy đến bên cạnh bà nội đoạt lấy túi nilon ở trong tay của bà. Vừa nói lại vừa nháy mắt với Bùi Dục, bảo anh mau đi đi.
Nhưng đương nhiên Bùi Dục không có phát hiện, chẳng những không đi mà còn vào lúc bà nội xoay người đi đến xách túi lớn trong tay Âu Dương Tĩnh.
"Cậu làm gì vậy? Không muốn sống nữa sao!" Âu Dương Tĩnh nhìn Bùi Dục mở miệng tạo thành khẩu hình khi phát âm.
Bùi Dục chỉ cười, ỷ vào dáng người cao hơn mà vấn cứ túm lấy túi nilon trong tay cô. Bà nội không có công khai đuổi anh đi, cơ bản là chấp nhận một nửa rồi. Anh nhìn dáng vẻ của Âu Dương Tĩnh vẫn quá kinh sợ, lại vẫn trấn an cô: "Không có việc gì, bà nội mặc kệ đó." Anh cũng mở miệng tạo thành khẩu hình khi phát âm.
Âu Dương Tĩnh không có lạc quan như anh. Cùng Bùi Dục kinh hồn bạt vía đi theo phía sau bà nội đi đên cửa nhà. Âu Dương Tĩnh sống ở tầng một, Bùi Dục xách đồ ăn một đường, xuất phát từ lịch sự thì lúc này như thế nào cũng đều phải mời anh vào trong nhà uống chén nước. Quả thật bà nội không có đuổi anh, người lại sau khi mở cửa còn tìm một dôi dép lê để cho anh xỏ.
Quả thực Bùi Dục được yêu thương mà hơi sợ, vội vàng đổi giầy cho tốt. Thái độ của bà nội làm cho Âu Dương Tĩnh cũng thở nhẹ ra, nhận lấy cặp sách của Bùi Dục đặt trên tủ giầy ở cổng vòm ngay cửa ra vào. "Cậu ngồi trước đi, mình đi rót nước cho cậu."
Đầu tiên Bùi Dục cũng không khát nhưng vì có thể được vào trong nhà Âu Dương Tĩnh ngồi một lúc thì anh vẫn thật ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa. Do mới vừa chuyển đến nên đồ đặc trong nhà cũng không nhiều nhưng phần lớn gia cụ bài trí đều là mang theo từ nhà cũ sang. Cho dù thế nào đối với Bùi Dục thì cũng đã từng sống chung với chúng hơn hai tháng, hiện giờ thay đổi thân phận một lần nữa nhìn thấy chúng nó, ngoài trừ cảm thấy như đã mấy đời thì càng thêm cảm thấy như nhìn thấy những người bạn cũ thân thiết vậy.
Cái bàn trước kia Âu Dương Tĩnh cùng để học tập bây giờ dùng làm tủ để TV ở phòng khách. Anh cũng đã ngồi ở bên cái bàn này học tập hơn hai tháng. Bùi Dục cảm thán đi đến trước mặt cái bàn.
"Cho cậu nước này." Âu Dương Tĩnh vừa đúng lúc rót nước đun sôi để nguội ra cầm cái cốc đến bên cạnh anh.
"Cái bài để TV cũ kia thấp quá sao? Chuyển nhà không mang đến à?" Bùi Dục nhận lấy cốc nước nhỏ giọng hỏi. Hỏi xong anh mới phát hiện bà nội đang bê một đĩa trái cây đứng ở bên cạnh bọn họ.
Âu Dương Tĩnh hoảng sợ không yên lọng nhìn về phía bà nội thì thấy ánh mắt bà nội nhìn Bùi Dục có phần kỳ quái nhưng vẫn lại coi như không có nghe thấy lời mà anh đã nói, gọi hai người bọn họ ra ăn dưa.
Lúc này Bùi Dục mới phát hiện, Âu Dương Tĩnh mặc một chiếc váy bằng vải đũi in hoa nhỏ ở nhà, anh không khỏi kinh ngạc: "Cậu không đi học sao?"
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Hôm nay là sinh nhật ba của mình, định ăn cơm tối xong rồi mới đi." Cô nói xong mắt nhìn đồng hồ treo tường: "Hơn bốn giờ rồi, cậu ăn xong dưa rồi nhanh chóng đi đi."
Bùi Dục không quan tâm: "Mình ở đây ăn cơm tối xong rồi đi."
"Cậu đừng có được một tấc lại muốn một thước." Âu Dương Tĩnh hạ giọng: "Thừa dịp bây giờ bà nội còn chưa tức giận thì nhanh đi đi, bà mà nhắc đến ba mình là đặc biệt hận yêu sớm đó."
"Sẽ không, mình cũng hiểu bà nội mà, bà mà không đuổi mình đi thì có nghĩa là đã tiếp nhận ý tứ của mình rồi." Bùi Dục cũng kiên trì.
Ngay vào thời điểm hai người bọn họ đang tranh chấp không thôi, bà nội cầm một cái rổ nhựa ra. "Hai đứa nhàn rỗi thì ngồi nhặt rau đi." Bà đặt cái rổ xuống trước mặt Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh sau đó bỏ vài cái rổ nhựa một bó rau, nói xong lại quay đầu vào phòng bếp.
"A! Vâng ạ!" Bùi Dục đồng ý vô cùng sảng khoái.
Còn Âu Dương Tĩnh lại vô cùng kinh hãi, hôm nay bà nội uống nhầm thuốc rồi sao? Cô nhìn theo bóng dáng của bà nội, rồi lại nhìn Bùi Dục cười vô cùng đắc ý, một hồi lâu cũng không khép miệng lại được.
"Bà nội hôm nay bị làm sao vậy?" Âu Dương Tĩnh cầm một cọng rau muống, không tập trung bắt đầu nhặt.
"Mình thấy cậu thật khờ nha, bà nội chấp nhận mình còn không tốt sao! Rau cũng đều đã bị cậu làm cho nát luôn rồi!" Bùi Dục nói xong lại lấy lại mấy cọng rau ở trong tay Âu Dương Tĩnh lại, nhanh nhẹn nhặt những lá xấu rồi nhắt thành mấu đoạn ném vào trong rổ, động tác vô cùng thuần thục.
Âu Dương Tĩnh lại vẫn cảm thấy rất khó có thể tin được: "Tới cùng là bà nội nghĩ như thế nào chứ..." Cô nói xong lại nhìn Bùi Dục, thật sự không thấy hôm nay Bùi Dục có cái gì khác với trước đây, tại sao lại có thể làm cho thái độ của bà nội thay đổi một trăm tám mươi độ được chứ.
Bùi Dục chọc chọc cô mấy cái, nhỏ giọng nói: "Mình đoán, có khả năng bà nội biết được chuyện hai đứa mình trao đổi cơ thể rồi."
Âu Dương Tĩnh mở to hai mắt: "Làm sao có thể! Mình cũng chưa từng nói qua mà."
Bùi Dục lắc đầu: "Ánh mắt bà nội nhìn mình có phần... Cảm giác này mình cũng không thể nói thành lời được nhưng mà chính là cảm thấy giống như bị bà nhìn thấu rồi. Thôi, dù sao bà nội không có ý kiến gì về việc mình ở lại ăn cơm là được rồi." Anh Nói xong lại nhìn Âu Dương Tĩnh mà cười ngây ngô.
Âu Dương Tĩnh bị anh cười làm cho mặt đỏ ứng, cúi thấp đầu hơn mà chăm chú nhặt rau. Cảm giác cùng Bùi Dục ngồi một chỗ hai người cùng nhặt rau đúng thật là kỳ diệu, thật giống như bọn họ đã là người một nhà rồi vậy.
Tuy là sinh nhật của ba ba Âu Dương Tĩnh nhưng vì trong nhà chỉ có hai bà cháu, vốn dĩ trước đây bà nội làm rau xanh nhiều hơn một chút nhưng mỗi mỗi phần đồ ăn số lượng đều khá ít. Năm nay bởi vì có thêm một Bùi Dục cho nên số lượng dồ ăn so với những năm khác đều nhiều hơn một chút.
Khi ăn cơm bà nội theo thường lệ để ở chỗ ngồi chống mọt bộ quần áo cùng một bộ bát đũa. Vừa thêm đồ ăn cho "Con trai" vừa nói: "Tuấn Văn, con gái con cũng đã thi được vào trường trung học phụ thuộc rồi. Đứng thứ hai của lớp còn nhận được học bổng. Con bé so với con thì có tiền đồ hơn nhiều, cũng hiểu chuyện hơn so với con, con cứ yên tâm đi. A..., bên cạnh đây là bạn học của con gái con, thành tích cũng tốt hơn so với con, đứng nhất lớp."
"Bà nội, người đừng nói nữa, người ta nghe xong lại rất sợ hãi đó." Âu Dương Tĩnh nhìn thấy bà nội lại bắt đầu "Mơ mộng" cha vẫn còn sống, có phần xấu hổ liếc mắt nhìn Bùi Dục một cái.
Bùi Dục vội vàng nói: "Không có." Nói xong lại quay về phía chỗ không có người ngồi giọng nói không khéo "Chú khỏe."
Cậu còn có thể diễn càng giống hơn một chút sao? Âu Dương Tĩnh quả thực phục luôn!
Đối với sự phối hợp của anh, bà nội cũng không có nể mặt: "Nịnh nọt bừa bãi gì chứ. Người cũng đã chết thì nghe thấy cái gì? Ăn cơm ăn cơm."
Âu Dương Tĩnh nhìn bà nội cũng là cảm giác không thể nói thành lời, nghĩ ba ba còn sống không phải là bà nội sao!
Ngược lại Bùi Dục không có phản ứng gì, vui vẻ hớn hở bắt đầu ăn, thường xuyên khen ngợi bà nội nấu cơm ăn rất ngon. Cũng không thể không nói danh hiệu học thần này của anh cũng không phải là để không? Khen ngợi người khác mà cũng vô cùng có kỹ xảo khen ngợi, ngay cả khi bà nội có phòng bị đối với anh nhưng sau khi ăn xong một bữa cơm được khen ngợi thì gương mặt cũng giãn ra rồi.
Cơm nước xong, anh vừa muốn cướp việc rửa chén với Âu Dương Tĩnh, lúc này bà nội cũng không còn mặc kệ nữa, chỉ bảo Âu Dương Tĩnh rửa chén bát mà bà cũng đi theo vào trong bếp, thuận tiện đóng cả cửa lại, nhìn cũng biết là mượn cơ hội nói cái gì đó với Âu Dương Tĩnh.
Tuy Bùi Dục tò mò nhưng cũng chỉ có thể trong lòng ngứa ngáy mà đứng ở ngoài cửa thôi. Sau khi Âu Dương Tĩnh từ trong phòng bếp đi ra, ánh mắt mắt nhìn cô lại làm cho lòng hiếu kỳ của anh càng cao hơn nữa. Lúc này bà nội cũng bắt đầuhạ lệnh đuổi khách: "Đi thôi, nếu không lát nữa đến trường học thì trời cũng đã tối rồi."
"Bà nội, hẹn gặp lại." Đến đây Bùi Dục đã cảm thấy rất mỹ mãn rò, vui vẻ nói lời tạm biệt với bà nội.
Thời điểm đổi giày ở cửa lại nghe bà nội nói: "Lần sau đừng tới đây nữa. Vào thời điểm học tập thì phải học tập cho thật tốt, chờ hai đứa có có chịu trách nhiệm với chính mình thì hãy nói tới việc yêu hay không yêu."
Bùi Dục ngẩng đầu, phát hiện vẻ mặt bà nội vô cùng nghiêm túc. Sắc mặt không khỏi cũng nghiêm túc nói: "Cháu đã hiểu, bà nội yên tâm!"
Bà nội không nói cái gì nữa, đứng ở cửa nhìn hai người rời đi.
Trên đường quay lại trường học, Bùi Dục không nhịn được mà hỏi Âu Dương Tĩnh: "Ở trong phòng bếp bà nội đã nói gì với cậu vậy?"
Âu Dương Tĩnh nhìn về phía trước, ngón tay chọc đi chọc lại vào lưng ghế dựa ở phía trước: "Còn có thể là cái gì chứ, chính là bảo mình học tập cho tốt, đừng suốt ngày nói chuyện yêu đương."
"Mình lại cảm thấy không phải chỉ là những điều này?" Đột nhiên Bùi Dục bắt lấy bàn tay đang chọc loạn của cô. "Trong lòng cậu vừa có chuyện thì tay lại không thành thật. Tới cùng bà nội đã nói cái gì vậy hả? Cậu không nói mình sẽ chọc ngứa cậu đó ~" Anh nói xong rồi để bàn tay kia lên miệng hà hơi một cái.
Âu Dương Tĩnh theo phản xạ có điều kiện trốn tránh một phen: "Thực không có gì... A ha ha ha, đừng nháo! Mình nói mình nói!"
"Nói đi." Bùi Dục buông tha cho cô.
Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn vào trong mắt của anh, sau đó lại rời đi rất nhanh, hừ một tiếng, giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Bị tạp âm của tàu điện ngầm làm phiền, Bùi Dục đến một chữ cũng không có nghe rõ. Anh không khỏi dùng lại chiêu cũ, tiếp tục truy hỏi. Âu Dương Tĩnh bị buộc đến nóng nảy, giọng nói thoáng chốc lớn hơn: "Bà nội bảo ngàn vạn lần không được cùng cái gì kia với cậu..."
Tiếng Trung có nền văn hóa phong phú đa dạng! Mấy chữ cái gì kia gần như có thể thay thế được toàn bộ những từ không được thích hợp hoặc là không thể nói thẳng ra khỏi miệng. Nhưng mà ở trong nháy mắt Bùi Dục vẫn có thể ngầm hiểu được.
Là một thiếu niên vừa mới lớn có nhiệt huyết mới là chuyện bình thường, tâm lý cũng coi như đã trường thành, muốn nói anh chưa từng có bất cứ suy nghĩ gì với Âu Dương Tĩnh thì quá giả, càng không cần phải nói đến anh thỉnh thoảng còn có một giấc mơ không thể miêu tả được. Đương nhiên hiện tại tuổi tác của cơ thể bọn họ vẫn còn quá nhỏ, cho dù anh có loại suy nghĩ khó có thể mở miệng này thì cũng chỉ là chợt lóe lên mà thôi.
Nhưng bị bà nội nói thẳng ra như vậy, nhất thời vành tai của anh đỏ rực, lập tức buông lỏng bàn tay đang cầm lấy tay Âu Dương Tĩnh ra. Trong lúc này không khí giữa hai người trở nên vô cùng vi diệu, sau khi im lặng, hai người bọn họ ngầm hiểu ở trong lòng mà không có nhắc lại những chuyện khó nói đó nữa, liệu mạng bỏ qua đề tại này. Mãi cho đến khi xe chạy tới trường học, loại không khí vi diệu này vẫn chưa được cải thiện chút nào.
------oOo------