Vì sao lại khóc? Bởi vì không muốn chia xa với anh sao? Bùi Dục xoa xoa đầu ngón tay ẩm ướt, vừa đau lòng vừa vui vẻ.
Ngày hôm sau khi cảm giác được phân lượng của bản thân mình trong lòng Âu Dương Tĩnh thì Bùi Dục như được bơm máu sống lại, lại bắt đầu phát cẩu lương. Sau khi kết thúc chương trình học buổi sáng, anh đang cùng đi ăn cơm trưa với Âu Dương Tĩnh, cái bóng đèn Vu Nhất Dương không biết tự giác kia lại bắt đầu đi theo.
Vào trước khi Bùi Dục mở miệng đuổi người, Vu Nhất Dương liền tuôn ra một tin tức lớn: "Các cậu biết không? Đạt tử bị người nhà cậu ấy tống ra nước ngoài rồi!"
Lại là ra nước ngoài? Hiện tại Âu Dương Tĩnh vừa nghe thấy mấy từ này là trong lòng liền run lên.
Ngược lại Bùi Dục lập tức đoán được nguyên nhân đại khái. Đời trước tuy không phải là lúc này nhưng cuối cùng Khưu Minh Đạt vẫn bị người nhà đưa đến châu Úc, không nghĩ tới vậy mà đời lại cũng vẫn bị như thế.
"Mình không biết. Tại sao lại đột nhiên đưa cậu ấy ra nước ngoài vậy?" Tuy trong lòng Bùi Dục đoán được nguyên nhân nhưng vẫn phải giả bộ làm như không biết, hỏi nhiều hơn một câu.
Biểu cảm của Vu Nhất Dương hết sức phức tạp: "Cậu còn nhớ rõ hồi năm có nói tới việc Đạt tử có ý với dì nhỏ của mình không? Thật sự bị cậu đoán đúng rồi! Không phải Đạt tử thích vẽ tranh sao? Mấy ngày hôm trước mẹ của cậu ấy từ trong phòng của cậu ấy tìm được mấy tấm chân dung của dì nhỏ mình, nghe nói là cậu ấy vẽ trộm, ba mẹ của cậu ấy thiếu chút nữa là bùng nổ rồi!"
Uhm, Khưu Minh Đạt cùng dì nhỏ Vu Nhất Dương không chỉ có tuổi tác hơn kém nhau vài tuổi mà tính ra còn kém cả bối phận nữa. Ba mẹ cậu ta bùng nổ cũng là bình thường thôi. Bùi Dục đang suy nghĩ rồi lại thấy Vu Nhất Dương trợn mắt nói: "Còn thảm hại hơn là mẹ Đạt tử đánh nó xong thì thôi đi, vậy mà còn chạy tới nhà mình giở thói ngang ngược nữa! Không phải dì nhỏ của mình thường xuyên tới nhà mình chơi sao, mẹ nó tuần trước chạy tới nhà mình chỉ cây dâu mắng cây hoa, tư thế kia chỉ hận không thể kéo dì nhỏ mình đi đến đồn công án báo án nói dì ấy quyến rũ trẻ vị thành niên."
"Nhưng mà dì nhỏ cậu cũng không có làm cái gì đúng không?" Bùi Dục nói, anh nhớ rõ mãi tới trước khi trọng sinh dì nhỏ Vu Nhất Dương cũng không có bất cứ hiểu hiện gì với Khưu Minh Đạt cả. Ở trong mắt cô ấy Khưu Minh Đạt cùng Vu Nhất Dương còn có cả anh nữa đều là hậu bối mà thôi, theo ý của cô ấy thích của Khưu Minh Đạt cũng chỉ là đùa giỡn của đứa nhỏ mà thôi.
"Còn không phải sao!" Vu Nhất Dương cau mày cắn một miếng gà quay: "Lúc ấy mình cũng có ở đó, mẹ của nó vừa mới bắt đầu vẫn chỉ là quanh co lòng còn châm chọc dì nhỏ mà thôi, nhưng cậu cũng biết tính dì nhỏ của mình rồi đó, làm sao dì ấy có thể chịu đựng được việc này! Đương nhiên là oán hận lại vài câu ngay tại chỗ rồi. Lần này thì tốt rồi, hai người phụ nữ ầm ĩ lật trời. Ba mẹ mình ra can ngăn còn bị mẹ của Đạt tử nhận tiện mắng cho nữa. Nếu không phải mình xem ở trên phần mặt mũi của Đạt tử thì khẳng định mình phải giúp ba mẹ mình mắng lại rồi!"
"A? Nhưng mà mình nhớ rõ bình thường mẹ Đạt tử không phải vẫn rất thích dì nhỏ cậu sao..." Câu nói này của Bùi Dục chưa dứt lời đã đột nhiên cảm thấy cách nói này có phần quen tai. Anh theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, Âu Dương Tĩnh giống như không có nghe thấy cái gì cả, vẫn chăm chú ăn cơm.
"Tất nhiên, dì nhỏ của mình tốt như vậy, có ai mà không thích chứ. Trước kia vẫn thường xuyên giúp đỡ mẹ Đạt tử quần áo gì đó." Vu Nhất Dương nói xong hừ một tiếng: "Không phải chỉ là vẽ hai bức chân dung thôi sao? Nói giống như kiểu dì nhỏ của mình lại đi yêu cầu Đạt tử vậy, thật khôi hài mà! Mà nói thật, mình cũng không hiểu Đạt tử nghĩ cái gì, cho dù dì nhỏ mình là người đẹp đi nhưng thật sự là khác bối phận rồi, vụng trộm thích thôi, không có việc gì thì vẽ làm cái gì chứ! Đừng nói mẹ nó có thái độ kia với dì nhỏ của mình rồi còn cả ba mẹ mình nữa, mình thật sự muốn đánh nó rồi!"
"Chị Vi hình như không có ý nghĩ gì với Đạt tử đâu." Âu Dương Tĩnh vẫn luôn một mực ăn cơm lại đột nhiên nói ra một câu.
Vu Nhất Dương liều mạng gật đầu: "Đương nhiên không có! Dì nhỏ mình đều coi chúng ta là mấy đứa nhỏ, làm sao có thể quyến rũ Đạt tử chứ! Mà nếu chiếu theo thuộc tính nhan khống(*) kia của dì muốn câu dẫn thì cũng là câu dẫn anh Bùi mới đúng!"
(*) Những người yêu thích vẻ bề ngoài bế kể là nam hay nữ.
"Ăn đồ của cậu đi! Chỉ có cậu nói nhiều!" Bùi Dục đạp cậu ta một cái: "Vậy về sau phải làm sao bây giờ? Mình nhớ trong nhà hai cậu còn có hợp tác trong công việc làm ăn mà."
Vu Nhất Dương nhún nhún vai: "Mình nào biết. Dù sao sau việc này chuyện Đạt tử ra nước ngoài khẳng định như ván đóng thuyền rồi. Tuy mấy người lớn ồn ào không thoải mái nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng coi như cùng lớn lên với cậu ấy, thật ra ngẫm lại Đạt tử cũng thật là thảm quá đi... Ài, coi như quên đi, trước khi cậu ấy ra nước ngoài chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn một bữa, để chia tay cậu ấy đi."
Đời trước Khưu Minh Đạt ra nước ngoài cũng rất vội vàng, đương nhiên anh cùng Vu Nhất Dương cũng cùng cậu ta ăn một bữa cơm chia tay. Dù sao cũng đã trải qua một lần, bây giờ Bùi Dục đối với chuyện Khưu Minh Đạt ra nước ngoài cũng không có cảm khái quá nhiều. Ngược lại mẹ Khưu Minh Đạt cùng thái độ của dì nhỏ Vu Nhất Dương lại gây sự chú ý của anh.
Anh còn nhớ rõ trước kia mẹ Khưu Minh Đạt thường xuyên khen ngợi dì nhỏ Vu Nhất Dương, nói cô ấy xinh đẹp nói ngọt biết các ứng xử, nếu ai cưới được người vợ như vậy nhất định sẽ vui vẻ gấp bội. Kết quả đến lượt trên người con trai của bà ấy, thái độ đã thay đổi một trăm tám mươi độ rồi...
Bùi Dục không có cách nào không liên tưởng đến trên người cha mẹ mình. Vốn đối với việc thuyết phục cha mẹ giúp đỡ chuyện của Âu Dương Tĩnh anh vô cùng tràn đầy tin tưởng nhưng hiện tại, quan điểm của anh không khỏi có phần bị dao động rồi. Việc thuyết phục cha mẹ giúp đỡ Âu Dương Tĩnh đi ra nước ngoài có khả năng có một chút khó khăn rồi hay không?
----
Chủ nhật về đến nhà, ba Bùi mẹ Bùi bắt đầu nói đến chuyện ra nước ngoài của anh. Bùi Dục cũng theo họ mà bắt đầu thảo luận đến vấn đề sau này sẽ vào trường đại học nào.
"Đúng rồi, ba, đối với việc ra nước ngoài học tập thì con muốn tìm cô cô lấy lại số tiền kia của con." Bùi Dục nói.
"Sao vậy, muốn tự lực cánh sinh rồi sao?" Ba Bùi cùng mẹ Bùi nhìn nhau cười.
Bùi Dục nhức đầu: "Cũng không phải, chỉ là con muốn để cho Âu Dương Tĩnh đi cùng con thôi. Khoản tiền kia cho cô ấy mượn làm học phí trước.
Anh vừa dứt lời, không khí trong phòng khách nhất thời lạnh xuống. Ba mẹ anh ở trước mặt anh trao đổi ánh mắt rất nhanh, sau đó ba Bùi mở miệng: "Ba nhớ rõ tình huống kinh tế gia đình cô bé kia cũng thật bình thường mà, làm sao lại đột nhiên nghĩ đến việc ra nước ngoài chứ? Chi phí cho việc ra nước ngoài cũng không phải là một số tiền nhỏ, số tiền của con để ở chỗ cô cô của con cho dù là trường học công cũng chỉ có thể đủ hai năm tiền học phí. Về sau con định làm thế nào?"
"Có thể đi làm thêm ngoài giờ, không phải chị họ sau khi học năm nhất xong cũng đã không cầm tiền của trong nhà nữa sao, về sau đều dựa vào chính mình mà." Bùi Dục nói.
"Nói như vậy hai đứa đã thương lượng tốt rồi phải không? Làm thêm ngoài giờ cũng không phải nói thoải mái như thế." Mẹ Bùi nói.
Bùi Dục nghe giọng điều này cảm thấy việc này có thể thành công, lập tức tỏ thái độ: "Chúng con có thể chịu khổ! Hai người chưa thấy thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của Âu Dương Tĩnh đâu, khả năng tự ràng buộc của cô ấy vô cùng mạnh mẽ, làm việc ngoài giờ nhất định không có thành vấn đề. Lại nói không phải đã số lưu học sinh đều như vậy hết sao? Còn có học bổng nữa mà, gánh nặng cũng không có nặng như vậy.
Bùi Dục tự mình nói vô cùng vui vẻ, còn ba Bùi mẹ Bùi thì cười không nổi. Hai người ông nhìn bà bà nhìn ông, một hồi lâu ba Bùi mới cười hỏi: "Uhm, có thể chịu khổ là chuyện tốt. Nhưng mà tại sao hai đứa lại nói đến chuyện này vậy? Là nhìn thấy cô phải ra nước ngoài nên cô bé không nỡ sao?"
Bùi Dục vẫn cực kỳ cảnh giác, nghe ra được trong lời nói của ba ba có ý dò xét, nhanh chóng giải thích: "Không phải, là con không nỡ phải xa cô ấy, không muốn cùng cô ấy phải yêu xa nên đã khuyên cô ấy ra nước ngoài cùng con."
"Có phải con đã nói với cô bé là nhà mình có tiền có thể cho cô bé mượn, để cho cô bé cứ xin nhập học những cái khác không cần phải lo lắng hay không?" Mẹ Bùi hỏi.
"Ha ha, mẹ của con tính toán như thần." Bùi Dục giơ một ngón cái lên về phía mẹ anh.
"Vậy được rồi. Mẹ với ba con cũng có chuyện muốn hỏi con, con trả lời xong chúng ta sẽ trả lời con có đồng ý hay không việc giúp đỡ cô bé ra nước ngoài. Cho dù một lát nữa những lời chúng ta nói làm con không vui thì con cũng phải kiên nhẫn một chút, thành thật trả lời vấn đề này cho ba mẹ biết, không được nói dối, có biết không?" Mẹ Bùi hỏi.
Bùi Dục gật đầu đồng ý, từ trước tới nay ba mẹ của anh vẫn luôn ôn hòa, có thể nói ra những lời gì làm cho anh không được thoải mái chứ? "Mẹ, hai người đừng quanh co lòng vòng nữa, muốn hỏi cái gì thì trực tiếp hỏi đi."
"Cuối cùng việc để cho chúng ta giúp đỡ cô bé ra nước ngoài là chủ ý của con hay vẫn là chủ ý của cô bé đó?" Mẹ Bùi nói ra một vấn đề.
Bùi Dục sửng sốt: "Không phải con đã nói rồi sao, là con muốn để cô ấy cùng ra nước ngoài, đương nhiên là chủ ý của con rồi."
"Thằng nhóc con từ nhỏ đã biết nịnh nọt người khác, con biết rõ nếu nói là chủ ý của cô bé đó thì ba với mẹ con khẳng định sẽ không vui đi." Ba Bùi nói.
Bùi Dục nóng nảy: "Không phải, đây thật sự là chủ ý của con! Cô ấy vẫn không muốn đi đâu!"
"Không muốn đi mà lại còn thương lượng với con việc đi làm thêm ngoài giờ?" Mẹ Bùi hỏi.
Đôi mắt Bùi Dục đều đã trợn tròn: "Khi nào thì con nói việc chúng con đã thương lượng tốt chuyện đi làm thêm ngoài giờ chứ?"
"Vừa rồi mẹ có hỏi còn 'Hai đứa đều đã thương lượng tốt rồi sao?' con cũng không có phản bác mà." Mẹ Bùi nói: "Ta đương nhiên là hiểu thành hai đứa đã thương lượng qua chuyện đi làm thêm ngoài giờ rồi."
"Mẹ, đâu không phải do mẹ gài bẫy con sao! Hiện tại con nói cho người biết, ngay từ đầu chúng con chưa từng nói đến chuyện này!" Bùi Dục khó chịu, ngẫm lại trước đó cái gì mà đồng ý chứ, mới thật không dễ dàng gì mới có thể đè nén được lửa trong lòng xuống: "Hai người cũng đừng nghi ngờ, việc này thật sự là do con bắt đầu, cô ấy còn không có đồng ý đâu! Không phải hỏi mấy vấn đề sao, hai người cũng thật kỳ quái, nói thật còn không tin..." Bùi Dục nói xong còn nói thầm một câu.
"Cô bé không đồng ý thì con còn hỏi làm cái gì?" Ba Bùi hát đệm: "Ba mẹ đều biết hai đứa cũng đều đã lớn, tình cảm của hai đứa lại tốt, không phải phải xa nhau ba mẹ cũng có thể hiểu được. Con liền ăn ngay nói thật đi, nếu cô bé thật sự muốn đi thì xem phần tình cảm của hai đứa chúng ta sẽ coi như là chuyện tốt giúp đỡ một học sinh nghèo nên cũng có thể bỏ ra khoản tiền này. Nếu thật sự không muốn ra ngoài thì nhà chúng ta cũng không đến mức phải bỏ tiền ra để lấy lòng."
"Không sai." Mẹ Bùi nói: "Chi phí ra nước ngoài đối với gi đình chúng ta cũng không phải là chuyện gì lớn nhưng đối với nhà cô bé thì không giống. Mẹ cùng cô bé tiếp xúc khá ít cho nên cũng không muốn đánh giá Âu Dương Tĩnh là người như thế nào, nói lòng cô bé không tốt thì khẳng định con sẽ không thoải mái. Nhưng mà ba mẹ đều đã nói đến như vậy rồi tự con suy nghĩ cẩn thận đi, cô bé thật sự nói là không muốn đi ra nước ngoài hay là còn ý tứ gì khác."
Nghe đến đó lòng Bùi Dục cũng đã lạnh rồi. Cuối cùng anh cũng đã nhìn ra ba mẹ anh đã nhận định việc hai người bọn họ đi ra nước ngoài là do Âu Dương Tĩnh xúi giục, lúc này không biết đã bao nhiêu thành kiến với cô rồi.
Thì ra những gì Âu Dương Tĩnh nhận định là đúng, là anh quá khờ dại cho rằng chỉ cần là người trong lòng anh thì ba mẹ sẽ dốc hết toàn lực ủng hộ.
"Được rồi, con sẽ nói thật với ba mẹ. Mấy ngày hôm trước con đã nhắc tới chuyện này với Âu Dương Tĩnh chuyện này, con cũng cho rằng cô ấy sẽ rất cao hứng mà đồng ý nhưng mà ngược lại cô ấy đã tranh cãi ầm ĩ một trận với con. Cô ấy nói rằng cô ấy tuyệt đối sẽ không nhận tiền bạc của nhà chúng ta, còn muốn con ngàn vạn lần con không nên nói chuyện muốn hai người giúp đỡ cô ấy ra, nếu không nhất định hai người sẽ có những nhận định không tốt về cô ấy. Lúc ấy con không tin muốn phải thử một lần, để cho cô ấy biết ba mẹ con khác với những người khác. Kết quả... Hai người cũng đừng cố gắng nói những lời khách sáo, không có ý nghĩa gì đâu. Việc này coi như con chưa từng nói qua."
Bà Bùi hỏi: "Vậy còn con? Con đi không?" Ông hỏi rất nhẹ nhàng nhưng lại không có một chút biểu cảm thoải mái nào cả.
Vốn Bùi Dục muốn trả lời đương nhiên là có đi nhưng nhìn thấy vẻ mặt của ba mẹ anh khi nhìn anh có chút kỳ lạ. Hình như họ đang lo lắng chờ đợi câu trả lời của anh vậy, dáng vẻ như là sợ anh nói "Không đi". Anh nhớ rõ đời trước trong nhà anh đối với việc anh ra nước ngoài học đại học chính quy cũng không hề để ý...
Đầu óc anh xoay chuyển rất nhanh. Anh nghi ngờ đánh gí ba mẹ: "Hai người có gì đó không thích hợp. Không phải hai người nói không đi cũng được có thể đến thủ đô học sao? Vì sao hiện giờ giống như là sợ con nói không đi ra nước ngoài vậy? Có phải hai người đã nghe thấy gì rồi không?" Bùi Dục tùy tiện suy nghĩ một chút rồi nghĩ đến cậu cả của anh.
Không đợi cha mẹ anh sắp xếp lại ngôn ngữ anh đã phụng phịu hỏi: "Có phải cậu cả đã chạy tới nói cho hai người cái gì rồi hay không?"
------oOo------