Hoàng Uyển Như hơi trầm ngâm, cảm thấy bản thân cũng không có làm gì sai.
Ít nhất sau chuyện này Phụ hoàng có lòng tin với nàng hơn, một Công chúa tâm cơ so với một Công chúa dựa vào Phụ hoàng, rõ ràng ai cũng sẽ yêu thích người có thể tin tưởng mình.
"Dù Phụ hoàng không đồng ý, ta cũng không hối hận."
"Chỉ là ta cảm thấy tiếc… không thể tới Băng Hồn Cốc."
Hoàng Uyển Như hơi ảo não, quả thực nàng rất muốn được đến đó.
Chỉ cần là học việc, làm việc vặt, có thể học được kha khá thứ mà người thường không thể học được
Còn nhớ kiếp trước, nàng từng nghe qua một vị thần y xuất hiện, chữa được nhiều bệnh lạ, độc thuật vô song.
Vị kia vì ham hư danh mà làm ra nhiều chuyện trái khuấy, sau đó lại có thêm tin đồn vị thần y kia vốn chỉ là giúp việc vặt của Quái Lão Nhân.
Mà sau đó, vị ấy cũng đã bị đệ tử của Quái Lão Nhân đưa về Băng Hồn Cốc.
Nghĩ mà xem, một kẻ giúp việc vặt lại có thể có bản lĩnh như vậy.
Có thể thấy Băng Hồn Cốc có bao nhiêu lợi hại.
"Tiếc sao? Vậy vẫn không hối hận?" Tiêu Thanh nhìn vẻ mặt của Hoàng Uyển Như, giọng điệu hơi dịu dàng.
"Tiếc là tiếc thôi, nhưng không hối hận. Hai cái này khác nhau."
Nàng lắc đầu cười khổ.
"Ta muốn đến Tạ gia một chuyến. Nếu như ta đoán không nhầm sứ giả của Bắc Triều sẽ đến. Đây cũng là cơ hội cho Tạ gia quay lại."
Nàng nhíu mày suy nghĩ một chút, sự kiện sứ giả Bắc Triều nàng nhớ không rõ lắm.
Nhưng từng nghe tới ở đời trước, đoàn sứ giả này đến là thăm dò Tề Lâm.
Họ cũng là đến cầu thân, dù sao ngoài Bắc Triều, thì Tề Lâm cũng là một nước lớn sau Bắc Triều.
Mà xung quanh bọn họ còn nhiều đất nước nhỏ hơn, tiềm lực không thể sánh bằng.
Liên hôn cũng là một cách để cho các nước không an phận có thể sợ hãi một chút.
"Nếu như không phải thuộc hạ của ta luôn ở xung quanh bảo vệ nàng. Ta còn tưởng rằng nàng có gián điệp đấy." Tiêu Thanh hơi bất ngờ.
Những tin tức kia tuy không phải là quá bí mật, chỉ là đối với một Công chúa chân không bước ra cửa lớn thì làm sao mà biết được chứ.
Nói nàng ngồi không nghĩ ra sao? Trùng hợp tới mức đó sao?
"Nàng nói xem có phải nàng có thể bói trước tương lai? Sao lại cái gì cũng biết thế này?"
Giọng điệu Tiêu Thanh có mấy phần phấn khích.
"Nếu ta tài giỏi thế cần nhờ ngươi sao?" Hoàng Uyển Như đang muốn đuổi khách.
"Ta cảm thấy ngươi rất thư thái, phòng của ta cũng là phòng của ngươi rồi." Nàng cười nguy hiểm.
Tiêu Thanh giật mình nhìn xung quanh, cảm thấy cũng không có gì nguy hiểm.
Vẻ mặt kia của nàng là đang muốn làm gì?
"Ừm hôm qua tình cờ thấy cỏ ngứa ở trong khóm hóa thược dược, ta cũng chỉ muốn xem thử chúng có thực sự như tên.”
Nàng vừa nói ánh mắt vừa nhìn lên người Tiêu Thanh, trong đầu nàng lóe lên suy nghĩ, có phải hắn ta mặc đồ quá dày nên không thể đụng vào da?
Tiêu Thanh vẻ mặt mờ mịt, vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
“Thật ra không công dụng lắm, ngươi vẫn đứng đó mà chưa gãi như khỉ nhỉ?” Nàng thở dài lắc đầu.
Cứ như vừa thử nghiệm thất bại, vẻ mặt mang đầy sự thất vọng còn hơi bĩu môi.
Tiêu Thanh lúc này mới nhớ ra gì đó, nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt như đang hỏi Hoàng Uyển Như có phải nàng đã bôi gì đó lên bệ cửa sổ.
Nàng cười cười gật đầu, cũng không phủ nhận.
“Hoàng Uyển Như, nàng đang hại chết đồng minh của mình đấy.” Tiêu Thành gằn giọng.
Vẻ mặt tái mét, hèn gì hắn cảm thấy cả người rần rần nãy giờ, chỉ là phải dựa vào nội công áp chế.
Ban đầu hắn còn tưởng bản thân có lẽ động vào thứ gì không sạch sẽ, xem ra nguyên do đều là từ nàng.
“Ta cũng không làm gì, chỉ là nhiều lần ngươi chiếm tiện nghi của ta, trả lại một chút cũng không phải là quá đáng.” Nàng nói xong thong dong nằm xuống.
Tiêu Thanh có tức mà không nói được.
“Nàng chờ đó.” Vừa dứt lời hắn nhanh chóng phóng ra khỏi cửa sổ.
Tuy cỏ ngứa này là nàng thấy các cung nhân trong cung hay dùng để chơi xấu nhau, nhưng ít nhất hiện tại nàng khẳng định nó có công dụng.
Lần sau nên hái nhiều một chút, có khi sẽ cần dùng đến cũng nên, nghĩ vậy nàng yên ổn nằm muốn vào giấc ngủ.
Nhưng còn chưa kịp nhắm mắt, bên ngoài truyền tới âm thanh khá lớn.
“Công chúa, Phúc Hải công công tới.”
Giọng của Thiên Thiên vọng vào.
“Phúc Hải?” Hoàng Uyển Như có chút bất ngờ.
Canh giờ trước còn đi cùng Phúc Hải công công, sao giờ lại đến, hẳn là có chuyện.
Phúc Hải rất ít khi tự mình đến tìm, vì tránh hiềm nghi cũng là muốn tốt cho nàng, nếu công công đến thì chắc chắn có chuyện quan trọng.
“Nhanh, mời Phúc Hải công công vào chính điện, pha trà ngon cho ngài ấy.”
“Còn nữa, trái cây ướp lạnh ta dặn các ngươi làm, mang lên đi. Tiết trời nắng nóng hơn rồi, đi từ Ngự thư phòng đến cung Phúc Kiến của ta cũng rất xa, Phúc Hải công công sẽ rất mệt.”
“Nhã Lý, ngươi vào thay xiêm y cho ta.”
Hoàng Uyển Như phân phó đâu ra đó.
Ai vào việc nấy, nhanh chóng làm việc của mình. Lý ma ma bên ngoài cũng không can thiệp, nhìn một màn này bà âm thầm đắc ý.
Xem ra bản thân dạy dỗ không phải không có tiến bộ, ít nhất bà có thể giao phó với Hoàng hậu cùng Tạ gia.
Cơ bản Công chúa của hiện tại đã không còn ngây thơ không biết gì, bị người lợi dụng nữa. Đây mới chính là Công chúa của Tề Lâm quốc.
Hoàng Uyển Như sau khi chỉnh dung, nhanh chóng đến chính điện, Phúc Hải đã được Thiên Thiên mời ngồi trò chuyện vui vẻ.
“Công chúa…” Phúc Hải vừa thấy bóng dáng Hoàng Uyển Như đã vội đứng lên.
“Đừng đừng, công công đừng hành lễ.”
“Thiên Thiên, em còn làm gì đó, đỡ công công lên ghế.”
Hoàng Uyển Như ra lệnh.
Thiên Thiên nhanh chóng đỡ Phúc Hải công công lên ghế, Phúc Hải cũng không miễn cưỡng, thuận thế ngồi lên ghế.
“Trời nắng rồi, có chuyện gì mà đích thân công công đến đây, để kẻ dưới đi là được.” Hoàng Uyển Như quan tâm nói.
“Công chúa ưu ái lão nô là phúc phần của lão nô, sao lại dám để mấy tên nô tỳ không hiểu chuyện đi tìm ngài chứ.” Phúc Hải cảm thấy sự chân thành của nàng, vô cùng cảm động.
Hoàng Uyển Như kéo tay lão công công, vỗ vỗ lên tay ngài.
“Ngài xem đi, hoa quả ướp lạnh, dùng một chút. Phụ hoàng hỏi tới cứ bảo do ta một mực giữ ngài lại, ngài phải ở đây lâu một chút, không thì sau này ta không nhìn ngài nữa.”
Nàng bày ra bộ dạng kẻ không nói lý lẽ, một mực giữ Phúc Hải công công ngồi lại lâu hơn.
“Được, được. Nhưng để lão nô truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, sau đó sẽ ngồi cùng người.” Ông ta cười cười híp cả mắt.
Nói xong thì nhanh chóng đứng lên hô to: “Hoàng thượng có chỉ…”
“Tuyên khẩu dụ, Công chúa Hoàng Uyển Như nay đã đến tuổi trưởng thành, thiết nghĩ nên bồi dưỡng tâm tính, giúp ít cho triều ta. Nay ban cho Công chúa Hoàng Uyển Như thay cho trẫm, đến Tĩnh Thanh tự cầu an cho Tề Lâm quốc, ngày đêm không nghĩ suốt sáu tháng ở lại Tĩnh Thanh tự cũng là rèn thêm tâm tính.”
“Nay ban thưởng, hai trăm cuộn tơ lụa gấm vóc, mười vạn hộ tại thành phía Tây. Sau khi từ Tĩnh Thanh tự về cung, chính thức làm lễ sắc phong Trấn Quốc Công chúa. Khâm thử.”
Phúc Hải truyền ý chỉ rõ ràng, cả cung Phúc Kiên ai ai cũng nghe rõ.
Hoàng Uyển Như chấn động không thôi, nàng quên cả tạ ơn.
“Công chúa, nên tạ ơn rồi.” Phúc Hải nhắc nhở.
“Kia…” Nàng định nói gì đó.
“Tạ ơn đã, lão nô còn có chuyện cần nói riêng với ngài. Là ý của Hoàng thượng.” Phúc Hải nhỏ giọng nói.
“Nhi thần lĩnh chỉ tạ ơn. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”