Hoàng Uyển Như cùng cung nhân trong cung Phúc Kiến đồng loạt cúi đầu tạ ơn. Cung nhân trong cung đều vô cùng bất ngờ về khẩu dụ này.
Trấn Quốc Công chúa nghĩa là gì? Là Hoàng Uyển Như sẽ được tham gia triều chính, cũng là được nắm một phần quyền lực trong tay.
Vinh dự này từ trước đến nay hầu như rất hiếm, Tề Lâm quốc từ khi lập quốc chỉ có ba vị Trấn Quốc Công chúa.
Một vị vì Tề Lâm quốc mà dũng mãnh cầm quân ra chiến trường giết địch, một vị là vì an nguy của Tề Lâm quốc mà gả đi cầu hòa, giúp Tề Lâm quốc giữ vững biên cương.
Còn một vị nữa có tài trí hơn người, điều binh khiển tướng, am hiểu trận pháp cùng trị quốc, tiếc là lại mất khi còn trẻ.
Mà Hoàng Uyển Như trong mắt mọi người ngoài được cưng chiều, thì hoàn toàn không có ưu điểm nào cả.
Quyết định này của Tề Lâm đế cho thấy ông ta rất coi trọng vị Công chúa này.
Về sau dù là ai làm Phò mã cũng phải nhìn sắc mặt nàng mà sống, còn có nếu trong triều có ai dám đánh chủ ý với nàng, thì Trấn Quốc Công chúa có quyền giết không cần hỏi.
Đây chính là đặc quyền, cũng vì vậy danh hiệu Trấn Quốc này mang ý nghĩa xây dựng giữ gìn quốc gia, còn là đặc quyền vô cùng lớn, có thể nói ngang với Thái tử.
Cho nên người được truy phong phải thực sự có công cao vượt trội, hoặc tài hoa cùng đạo đức. Nếu không vị Công chúa được truy phong Trấn Quốc sẽ dùng danh vị này lạm quyền.
“Công chúa, lão nô có chuyện cần nói riêng với ngài.” Phúc Hải công công nghiêm túc nói.
“Được.” Nàng đáp.
“Thiên Thiên, tới trù phòng làm hoa quế cao cho Phúc Hải công công mang về đi.”
“Nhã Lý đến thái y viện lấy ít thuốc bổ cho công công đi. Nhớ hỏi kỹ bọn họ, thuốc nào dùng được với nhân sâm ngàn năm. Sau đó vào kho lấy nhân sâm cho ra.”
“Những người khác ra ngoài chuẩn bị đồ đi, ta cần hàn huyên với Phúc Hải công công một chút, đừng ai làm phiền.”
Hoàng Uyển Như nhanh chóng phân phó cung nhân trong cung của mình.
Sau khi chắc chắn không còn ai, Hoàng Uyển Như nghiêm túc nhìn Phúc Hải, ánh mắt khó hiểu, trong lòng nàng có vạn câu hỏi, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu.
“Chẳng phải Công chúa muốn đi ra ngoài khoảng nửa năm sao? Hoàng thượng đây là thành toàn cho ngài.” Phúc Hải cũng không vòng vo.
Tuy ông không biết Công chúa sẽ đi đâu, nhưng Tề Lâm đế lại có sắp xếp để nàng tới Tĩnh Thanh tự cầu an. Còn bố trí người thay thế nàng, thần không biết quỷ không hay.
Còn có, ban đầu ông nghe tới Trấn Quốc Công chúa cũng vô cùng chấn động, tuy nhiên ông tin Hoàng Uyển Như đảm đương được danh hiệu này.
“Nhưng… Phụ hoàng thế mà đồng ý sao?” Nàng bất ngờ, trong lòng cũng sáng tỏ đôi chút.
Đây là Phụ hoàng muốn giúp mình che giấu.
“Hoàng thượng đồng ý, khẳng định là vì tốt cho ngài và đại cuộc. Nửa năm không ngắn cũng không dài, nhưng đủ để nhiều chuyện xảy ra, tuy lão nô không biết ngài sẽ đi đâu, nhưng mong ngài bảo trọng, tùy thời có thể gửi thư cho lão nô.”
Phúc Hải cũng là thật tâm quan tâm Công chúa, ông ta biết những chuyện chủ tử không nói, thì không nên hỏi.
“Công công… chuyện này ta chưa thể nói với ngài. Chờ ta về, ta sẽ rành mạch kể rõ.” Nàng có chút chua xót.
Dù gì đây cũng là lần đầu tiên nàng tự rời cung lâu vậy, có cảm giác sắp xa nhà, sao lại không buồn chứ.
“Công chúa yên tâm. Lão nô sẽ chờ người. Nhớ phải bảo trọng.” Phúc Hải vẫn dặn dò.
Một lúc sau, Thiên Thiên cùng Nhã Lý phục mệnh quay về, cũng đã là buổi chiều muộn.
Cả Phúc Hải cùng Hoàng Uyển Như cũng đã nói nhiều chuyện, nàng cũng từ Phúc Hải công công biết được khá nhiều thông tin.
“Công công, những đồ này là tấm lòng của ta. Ngài đừng từ chối.” Hoàng Uyển Như không để Phúc Hải từ chối.
“Tiểu Thanh, nhanh mang đồ theo công công đi. Nhớ cẩn thận.” Hoàng Uyển Như kêu Tiểu Thanh.
Nàng ta có chút giật mình, suốt cả buổi nàng ta chỉ toàn bị sai đi làm việc vặt, còn thua cung nữ quét tước, bây giờ lại phải tiễn lão công công kia về, thật muốn mệt chết nàng ta mà.
“Vâng.” Nàng ta không vui nhưng vẫn cung kính đáp.
Phúc Hải cùng Lý ma ma là lão nhân trong cung lâu năm, nghe ra liền biết nô tỳ này không hề an phận.
“Đi thôi, Tiểu Thanh phải không? Xem như hôm nay có duyên với ngươi rồi, ta còn phải tới cung Hoàng hậu truyền lời của Hoàng thượng, sau đó tới Đông Cung mời Thái tử.”
“Đường hơi xa, ngươi có thể đi cùng ta chứ?” Phúc Hải híp mắt, cười như không cười nói.
Ông biết cung nữ này làm cho Công chúa không thích, xem ra không những không an phận, mà còn là có kẻ cố ý đưa vào thăm dò động tĩnh.
Xem như ông giúp Công chúa dạy dỗ nàng ta một chút, cũng là có chút tìm vui trong chốn cung cấm này.
“Nô tỳ…”
“Công công xem kìa, quá khách khí với ta rồi.” Hoàng Uyển Như cắt ngang lời nói của Tiểu Thanh.
“Tiểu Thanh! Còn không mau đi.” Nàng ra lệnh, giọng nói vô cùng uy nghiêm.
“Vâng.” Tiểu Thanh chỉ có thể phụng mệnh.
Nhìn bóng lưng Phúc Hải cùng Tiểu Thanh đi xa, Nhã Lý tiến tới gần Hoàng Uyển Như, muốn giúp nàng đấm vai một chút,
Ngồi một buổi, không đau eo cũng đau vai, sao có thể tránh được.
“Ngươi hầu hạ chưa lâu, nhưng lại hiểu ý chủ tử nhất.” Hoàng Uyển Như cười nói.
“Nô tỳ không dám, chỉ là muốn tận lực.” Nhã Lý cung kính đáp.
“Báo với chủ tử ngươi, ba ngày sau lên đường đến Băng Hồn Cốc. Nói hắn sắp xếp cho tốt.” Nàng nghiêm giọng dặn dò.
“Vâng.” Nhã Lý như hiểu ra gì đó, ánh mắt sáng lên.
“Lần này đi, có lẽ ta chỉ mang theo ngươi. Thiên Thiên cùng Lý ma ma vẫn nên ở lại.” Hoàng Uyển Như gõ gõ bàn tính toán.
“Gọi các nàng vào đây.” Nàng ra lệnh.
Hoàng Uyển Như không phải là không tin tưởng Thiên Thiên cùng Lý ma ma, chỉ là nàng hiểu rõ chuyến đi này càng ít người biết càng tốt.
Nhã Lý có công phu, tiện thể có cơ hội bồi dưỡng thêm, Thiên Thiên cùng Lý ma ma vốn là người trong cùng, suy cho cùng để họ đến nơi kia cũng không ổn lắm.
Nhưng nàng vẫn phải có lý do hợp lý, nếu không sẽ khiến bọn họ lạnh tâm với nàng.
“Công chúa, người cần nô tỳ làm gì?” Thiên Thiên nhanh chóng hỏi.
“Người cho truyền lão nô.” Lý ma ma quy củ.
“Cũng không có gì. Chuyện ta sẽ đến Tĩnh Thanh tự, có lẽ ta cần hai ngươi giúp ta một việc.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Cả hai người nhìn nhau, vẫn cảm thấy chưa hiểu ý Công chúa.
“Có việc gì người cứ nói.” Lý ma ma nhanh chóng lên tiếng.
“Ta cần hai ngươi ở lại cung Phúc Kiến.” Hoàng Uyển Như nói.
“Công chúa, người không cần em sao?” Thiên Thiên như muốn òa khóc.
Từ lúc Nhã Lý đến đây, nàng ta cái gì cũng làm Công chúa hài lòng, đến cả lần này Công chúa phải đi mất nửa năm, vẫn chỉ có Nhã Lý, Thiên Thiên cảm thấy Công chúa không cần mình nữa.
Lý ma ma dù gì cũng là lão nhân, vẫn nhìn ra điểm mấu chốt, có lẽ lần này không thực sự đi Tĩnh Thanh tự.
“Chuyện này ta một lời không nói hết. Lý ma ma, người nói xem…” Hoàng Uyển Như nhìn Lý ma ma.
Nàng biết bà đã hiểu ý của nàng. Lần này xuất cung, e rằng trong cung sẽ rất loạn, chưa kể danh hiệu Trấn Quốc kia của nàng cũng sẽ kéo theo phiền phức.
Lý ma ma kinh nghiệm dày dặn, có thể xử lý mọi chuyện. Thiên Thiên là thân tính của nàng, xem như ở lại cung cũng tiện cùng Lý ma ma học hỏi thêm.
“Công chúa không đi Tĩnh Thanh tự, thứ cho lão nô đoán ý chủ tử, nhưng có lẽ Hoàng thượng muốn Công chúa làm chuyện gì đó. Danh vị Trấn Quốc Công chúa, không phải là từ trên trời rơi xuống.” Lý ma ma cúi đầu nói.
Hoàng Uyển Như hài lòng, vẫn là lão nhân trong cung dùng tốt hơn nhiều.