Nhìn thấy mọi người đều nhằm vào Tiểu Thanh, Hoàng Uyển Như cũng suy nghĩ một chút.
Suy cho cùng kia cũng là một nô tỳ theo lệnh làm việc, cũng xem như một mạng người, nếu éo nàng ta quá… có khi nào?
Nhưng nhanh chóng Hoàng Uyển Như xua đi ý nghĩ này, nàng vẫn cảm thấy bản thân quá mức ngu ngốc.
Kiếp trước hay kiếp này cộng lại, nàng bị người khác hãm hại chưa đủ thảm sao?
Mà nguyên nhân cũng chính từ lòng thường người không đáng có này, nàng nghĩ ngược lại một chút. Nếu Công chúa như nàng lại khoan dung với kẻ có tâm hãm hại mình, chẳng phải như cầm rắn đằng đuôi.
Đầu rắn tự do hoạt động, cứ thể mà quay lại cắn tay nàng sao?
Chưa kể, Tiểu Thanh kia nếu có chỗ khó nói cũng có thể cầu cứu nàng mà, Công chúa vẫn có thể bảo vệ nàng ta cùng người nhà nàng ta một mạng.
Còn không phải là bị người ta lấy tiền tài, danh vọng làm mờ mắt mà đi hãm hại Công chúa sao?
“Lý ma ma, Tiêu Thanh mới vào không biết làm việc, người cố gắng ‘chỉ điểm’ một chút.” Hoàng Uyển Như nhấn mạnh chữ ‘chỉ điểm’.
Lý ma ma nghe ra ngụ ý của Công chúa, cười cười đáp ‘vâng’, sau đó cũng nhanh chóng lui ra ngoài sắp xếp.
Hoàng Uyển Như cả một buổi lăn lộn ở ngoài, cũng chưa thu được kết quả như ý, muốn nằm một chút.
“Thiên Thiên, Nhã Lý, hai ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Nói với trù phòng, ta muốn ăn trái cây ướp đá, lát nữa nghỉ ngơi xong ta muốn ăn một chút.”
Hoàng Uyển Như vừa phân phó, vừa cởi bớt lớp ý phục trên người, tiết trời nóng dần rồi, nàng vừa đi một chút đã thấy khó chịu.
“Vâng.”
Thiên Thiên cùng Nhã Lý phụng mệnh lui ra.
Nhã Lý lanh lợi lại thông minh, nên làm việc luôn vừa ý Hoàng Uyển Như, nhiều lúc Thiên Thiên cũng có chút ganh tỵ.
Dù nói Thiên Thiên được xem là hồng nhân bên cạnh Công chúa, nhưng gần đâu mọi việc nàng ta làm đều không đúng ý Công chúa.
Trong lòng Thiên Thiên không khỏi có chút mất mát, chỉ là nàng ta hiểu, Nhã Lý kia cũng xem như một lòng trung tâm với Công chúa, vì vậy nàng ta kiềm lòng không muốn so đo.
“Thiên Thiên tỷ tỷ, trời nóng hơn rồi, tỷ để ta đến trù phòng dặn dò, tỷ cứ đứng đây đi.” Nhã Lý cung kính nói.
“Ừ, đi đi, đi nhanh về nhanh.” Thiên Thiên gật đầu nói.
Nhìn bóng lưng Nhã Lý, nàng ta có chút mâu thuẫn, thật ra ở chung với Nhã Lý thời gian qua, nàng ta cảm thấy cô nương này rất hiểu chuyện.
Chuyện gì khó nhọc đều dành làm, có khi còn thay nàng ta nhận sai vài chuyện nhỏ.
Tuy rất ganh tỵ với Nhã Lý, nhưng Thiên Thiên hiểu rõ, Nhã Lý không phải người xấu.
Tạm thời đè ép lòng ghen ghét kia xuống, Thiên Thiên cũng không muốn nghĩ nhiều, ngay ngắn đứng trước cửa phòng của Công chúa.
Trong phòng, Hoàng Uyển Như sắp nằm lên giường thì cửa sổ bung ra, như có một cơn gió ào vào.
“Nàng rất thư thái.” Tiêu Thanh ung dung đi đến cạnh giường tự nhiên nói.
Hắn làm như đây là phòng của hắn, muốn đến thì đến muốn đi thì đi.
Hoàng Uyển Như tuy rằng đã quen với lối hành xử này của hắn nhưng cũng vẫn khó chịu.
Đôi khi nàng còn nghĩ, quân đội canh gác trong cung này vô dụng hết rồi sao?
Một kẻ bay tới bay lui mà họ lại không phát hiện ra, vậy thì an nguy của Phụ hoàng cùng Mẫu hậu cũng như thế sao?
Nàng âm thầm quyết tâm, sau này sẽ để ý điểm này, có cơ hội sẽ đổi một lượt người trong cung này.
Quá nguy hiểm!
“Có thể nào báo trước với ta không? Ngươi là cố ý đúng không? Đến lúc nào không đến lại cứ thích nhằm vào lúc ta nghỉ ngơi.” Hoàng Uyển Như hơi bực dọc.
“Nàng xem đi, ta có thể gặp nàng khi nào?” Tiêu Thanh cười gian trá nói.
Hoàng Uyển Như nghĩ đi nghĩ lại thì thấy tên này nói có lý, bình thường nếu không có cung nhân cũng là nàng đi vấn an Mẫu hậu, hắn có thể gặp khi nào chứ?
“Tiểu Thanh ngoài kia là người của Thất đệ ta phải không?” Hoàng Uyển Như trực tiếp hỏi.
Nàng cũng không muốn hỏi lại chủ đề kia, chuyển đề tài để kéo sự chú ý của Tiểu Thanh.
“Xem ra nàng vẫn còn thông minh.” Hắn ta dựa vào thành giường của nàng, không trực tiếp trả lời, nhưng cũng ngầm đồng ý với suy nghĩ của nàng. truyện tiên hiệp hay
“Thất đệ bên kia thế nào? Lúc ta đi thì đệ ấy có vẻ… không ổn.” Nói đến đây Hoàng Uyển Như hơi cụp mắt.
Chuyện hoang dâm quá độ đến mức thế kia nếu để Phụ hoàng biết không biết sẽ ra sao…
Hoàng Uyển Như ôm ý xấu trông chờ.
“Thái y không phát hiện ra.” Tiêu Thanh hơi nhíu mày nói.
Hắn cũng không ngờ vị Thất Hoàng tử kia lại mưu mô lươn lẹo đến vậy, thái y vốn có thể tìm ra nguyên nhân, nhưng Thất Hoàng tử không biết làm cách nào lại có thể thông qua được.
Nguyên nhân triệu chứng của hắn chỉ có thể qua loa do lao lực quá độ, cuối cùng Thất Hoàng tử còn được khen ngợi là hiếu tử, ban thưởng vài đồ trân quý.
“Không vội, ta cũng nghĩ một chiêu mà hắn ta có thể ngã.” Hoàng Uyển Như có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Thất Hoàng tử vốn dĩ không hề được coi trọng, lại có một Hàn phi sau lưng luôn bày đủ mọi kế sách, hắn ta không học được một hai thứ thì quá vô dụng rồi.
“Có vẻ nàng không bất ngờ.” Tiêu Thanh nhìn nàng, cảm thấy vô cùng thú vị.
“Bất ngờ? Một Hoàng tử như hắn ta, không thoát được cửa này ta mới thấy bất ngờ.” Hoàng Uyển Như lắc đầu cười nói.
“Nàng có dự định gì?” Tiêu Thanh hỏi.
“Chưa nghĩ ra, dù sao ta đã xin Phụ hoàng đến Băng Hồn Cốc, chỉ là…” Hoàng Uyển Như ấp úng.
Tiêu Thanh có chút bất đắc dĩ, lắc đầu.
“Nàng lại đi trực tiếp nói thẳng với Tề Lâm đế?” Tiêu Thanh tuy là hỏi, nhưng trong lòng có mấy phần chắc chắn.
Hoàng Uyển Như ngập ngừng gật đầu.
Hắn nhìn bộ dạng của nàng cảm thấy vị Công chúa của hắn có phải ngốc không, vậy mà nàng dám đi hỏi trực tiếp Tề Lâm đế.
“Ta nên nói sao với nàng đây.” Tiêu Thanh thở dài.
“Có gì không tốt? Phụ hoàng ta sẽ không biết sao? Ta cũng chưa tới mức một tay che trời. Hơn nữa… ta muốn Phụ hoàng tin ta.” Hoàng Uyển Như cúi đầu.
Nàng cảm thấy quyền lực thực sự của nàng phải được Tề Lâm đế chấp nhận, tốt nhất không bị cho là có mưu đồ mới tốt.
“Phù Khổng Tước của nàng để chơi sao?” Tiêu Thanh có chút khó hiểu.
Rõ ràng trong tay nàng có đồ tốt lại luôn không dùng tới, đây là muốn tự làm khổ mình?
“Nếu bọn họ biết, bên Tạ gia cùng Mẫu hậu ta cũng sẽ biết.” Nàng hiểu rõ đạo lý này.
“Biết thì sao chứ? Đó là nhà ngoại của nàng, còn có thể làm gì nàng sao?” Tiêu Thanh hiểu nỗi lo của Hoàng Uyển Như.
Nhưng dù sao đi nữa đó cũng là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, Công chúa gặp chuyện họ cũng nên ra mặt.
“Điều ta không muốn nhất chính là Mẫu hậu cùng Ngoại tổ phụ lo lắng cho ta, bên kia Thái tử ca ca cũng không dễ dàng gì.” Nàng thực sự không muốn Tạ gia biết.
Nàng rõ nhất Mẫu hậu yêu thương nàng, Tạ gia lo cho nàng, nhưng nếu lo lắng quá nhiều thì sẽ xao nhãng phía Thái tử ca ca.
Nếu nàng gặp hung hiểm một thì Thái tử ca ca sẽ gặp phải mười lần, một trăm lần.
Nàng không muốn điều này!
Đã vậy, nàng muốn Phụ hoàng công nhận và che chở cho nàng, ít nhất nếu thực sự có quyền lực trong tay, Phụ hoàng cũng không nghi kỵ nàng.
Ai bảo nàng sinh ra trong nhà Đế vương, một bước đi cũng như đi trên băng mỏng.
“Tề Lâm đế bên kia sẽ đồng ý sao?” Tiêu Thanh cũng không có lời nào để nói.
Hắn cho rằng một Công chúa được cưng chiều, làm sao dễ dàng được cho phép ra ngoài chứ?
Hoàng Uyển Như có vẻ lo lắng thái quá rồi.