Giúp cô thay thuốc là chuyện anh đã quá quen thuộc, cũng là chuyện anh muốn làm, hi vọng nhất chính là mình được làm cho cô.
Mười năm qua, anh đã vô số lần giúp cô thay thuốc, mỗi lần như vậy cô đều hôn mê lúc nào không hay biết.
Lục Minh Phong cẩn thận gỡ bỏ miếng gạc cũ trên cánh tay, hiện ra một vết thương dài bằng ngón tay, thịt lồi ra ngoài, có dấu hiệu viêm nhiễm rõ ràng.
Anh cau mày, tim anh đập rộn ràng theo nhịp thở của cô. Cô vẫn dám uống rượu, cô uống rượu do những người xung quanh chuẩn bị cho anh.
Biết nguy hiểm, cô vẫn liều lĩnh đến gần anh.
Y tá có trách nhiệm chăm sóc tốt cho bệnh nhân, mặc dù Lục Minh Phong lạnh nhạt với cô ấy nhưng cô ấy vẫn lo lắng không biết người đàn ông này có biết băng bó hay không. Sau một hồi đắn đo vẫn đứng sang một bên để nhìn
Khử trùng, thay băng, băng bó, động tác của anh điêu luyện như dân chuyên nghiệp, tay còn đẹp hơn khiến y tá liên tưởng đến dáng vẻ của đôi tay đang chơi đàn piano.
Những ngón tay thon thả nhịp nhàng gõ phím trên những phím đen trắng, động tác rất nhẹ nhàng, ngân lên những âm thanh của tự nhiên.
Hai người này chắc là vợ chồng hoặc là tình nhân, nếu không vị Lục thiếu sao lại tùy tiện thay quần áo cho cô gái này?
Trước kia trên mặt báo tràn ngập chuyện Lục Minh Phong ngày đêm đổi phụ nữ còn nhanh hơn thay áo, miêu tả đời tư hỗn loạn, bây giờ thấy người trong cuộc thế này, không thể không tin ghen tị với người phụ nữ này, người có thể nhận được sự chăm sóc cẩn thận của Lục Minh Phong khiến biết bao người ghen tị.
Doãn Nguyệt Khuê đã không có gì nghiêm trọng sau khi truyền nước xong, nhưng Lục Minh Phong vẫn trút mối hận lên đầu Lục gia, ngoại trừ Lục Chấn Nam, không ai có mặt đêm qua dám láo xược như vậy.
Nếu động đến anh, anh có thể chịu được nhưng nếu động đến người anh yêu, anh nhất định phải khiến Lục Chấn Nam phải trả giá thật đau, để sau này hắn ta nhớ kỹ hậu quả khi dám động đến người phụ nữ của anh.
Tối hôm qua, Thẩm Ngôn nói với anh rằng cô nhờ cậu ấy kiểm tra thông tin của anh, Lục Minh Phong cứ nghĩ rằng cô sẽ rời khỏi bar Starlight cùng Hạ Linh, nhưng ngược lạ cô không hề rời đi mà còn đến bên cạnh anh.
Cô quyết tâm như vậy, anh làm sao có thể làm cho cô từ bỏ, bây giờ chỉ có giữ cô bên mình mới có thể bảo đảm an toàn cho cô?
Bây giờ chỉ có Lục Chấn Nam đã cử người theo dõi cô, hắn sẽ tấn công thậm chí giết hại cô.
"Lục thiếu."
Doãn Nguyệt Khuê mở mắt ra, đập vào mắt cô vẫn là căn phòng tối hôm qua, cô tối qua đã xảy ra chuyện gì? Có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng cô không hiểu tại sao mình…lại ngủ quên?
Lục Minh Phong không thể để cô biết rằng anh ấy đã đưa cô đến bệnh viện và tự tay thay thuốc cho cô, bởi vì anh sẽ không thể giải thích được việc mình tự tiện thay quần áo cho cô.
"Tối qua uống quá nhiều nên cô đã ngủ say. Chúng ta không làm gì cả. Nếu cô không tin tôi, thì cô phải tin vào cảm giác của chính mình. Hơn nữa..."
Anh nhếch mép tiến đến gần cô, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau, anh không nhịn được muốn trêu chọc cô, để cô sinh ra sợ hãi để cô sẽ không dám táo bạo làm mấy chuyện như qua đêm cùng một người đàn ông xa lạ như vậy trong tương lai nữa.
"Nếu tôi, Lục Minh Phong, làm chuyện gì với một người phụ nữ, ngay cả khi cô ngủ, làm sao cô lại không cảm nhận gì được? Người phụ nữ tôi chạm vào ngày trước thì hôm sau sẽ không bước nổi khỏi giường...."
Mặt của Doãn Nguyệt Khuê lập tức đỏ lên, vì lời nói của người đàn ông này thật xấu hổ.
Tuy nhiên, chỉ cần người trước mặt cô, cô luôn có thể nhìn thấu các mánh khóe. Ngày hôm qua cô chỉ muốn xin thông tin liên lạc. Nhưng hôm nay cô đã quyết định nếu có điều gì muốn nói trực tiếp nói, có điều gì muốn làm phải làm ngay.
Anh đểu, cô còn có thể đểu hơn anh! Anh có thể nói điều đó cô còn có thể nói điều ghê gớm hơn.
"Tôi thích anh, chúng ta kết hôn đi."
Với vẻ ngoài rất bình tĩnh, cô nghiêm túc nói ra những lời mà Lục Minh Phong đã suy nghĩ trong nhiều năm.
Anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt anh dần trở nên sâu hơn. Anh đã đợi câu nói này nhiều năm, khi tham gia vào cuộc sống của cô nhiều năm như vậy, âm thầm chứng kiến niềm vui, nỗi buồn của cô, nhưng chưa từng bày tỏ tình cảm với cô một cách thẳng thắn chân thành, chỉ sợ cô không thích anh.
Thích cô vẫn luôn là mộng tưởng của anh, nếu như cô không thích anh, chẳng phải rất xấu hổ sao, cho nên anh cũng không nói gì.
"Tôi tên Doãn Nguyệt Khuê, hi vọng khi chúng ta kết hôn anh có thể cùng tôi khống chế Định Phương."
Cô ở với Lục Minh Phong cả đêm, với tính cách của anh, có lẽ đã phải phái người đi điều tra chi tiết về cô. Nhưng cô vẫn nói lý do đến trước.
"Cô nói cái gì, nói lại lần nữa."
Trong mắt Lục Minh Phong hiện lên sự ngây ngất và say mê vô hạn, dường như anh không thể tin được câu trả lời của cô.
"Tôi tên là Doãn Nguyệt..."
"Không phải câu này."
Doãn Nguyệt Khuê, làm sao anh có thể quên cái tên đã nằm sâu trong trái tim anh suốt mười năm.
Chỉ cần cô chắc chắn rằng mình thích anh, anh có thể dẫn dắt cô vượt qua mọi trở ngại, dũng cảm đối mặt với mọi khó khăn, cởi mở và thành thật bảo vệ cô.
Nhà họ Lục có là gì?
Định Phương có là gì?
Anh đều không sợ, chỉ sợ cô không thích anh.
Trước đây Thẩm Ngôn cũng đã nhiều lần thuyết phục anh, nếu anh thích một người nào đó, anh có thể công khai như vậy, nhưng anh không dám.
Phải lòng một ai đó thật khó khăn, luôn phải thận trọng, lo lắng, sợ hãi.
Anh đã chịu đựng cảm giác này mười năm, giờ phút này lại nghe thấy cô nói muốn lấy anh! kết hôn! Trở thành một cặp vợ chồng hợp pháp, một cặp vợ chồng suốt đời, một đối tác sẽ cùng nhau già đi và hỗ trợ lẫn nhau.
Tình cảm anh dành cho cô từ năm mười tám tuổi đã cẩn thận giấu kín, khi anh dần dần yêu, giấu cho đến tận bây giờ, đã thành thói quen và sứ mệnh, khi đó anh không nói ra, hiện tại anh cũng không đủ can đảm để nói ra.
Vậy cô thích anh phải không? Có phải vì cô thích anh nên mới nói rằng muốn kết hôn với anh? Nhịp tim, hơi thở và tâm trạng của anh đều bị ảnh hưởng bởi từng lời, từng chữ của cô.